Chương 22: Dịu dàng (hai)

Ngôn Khanh nghi hoặc nói: “Công chúa…”

Hắn không có nói thành lời. Vì sao công chúa không đẩy hắn ra. Đơn giản là công chúa chịu cho hắn hôn nàng, trong lòng công chúa… cũng là nguyện ý.

Tiêu Kiểu Kiểu buồn bã hỏi: “Ngôn Khanh, ngươi ở bên ta nhiều năm như vậy, ngươi thật sự không biết tâm ý của ta sao?”

Ngôn Khanh không nói, hắn biết. Nhiều năm qua, công chúa vui vẻ thì cười với hắn, buồn bã thì nằm trong lòng ngực hắn khóc, có cái gì ăn ngon, dùng tốt cũng sẽ chia sẻ với hắn đầu tiên. Mỗi năm tặng cho hắn quà sinh nhật, vì hắn mà tự tay nàng nấu một chén mì trường thọ.

Nàng chưa từng vì hắn là thái giám mà xem thường hắn, càng vì hắn tàn khuyết mà đối xử với hắn tốt hơn.

Đáng nói là, trừ tình yêu, cái gì hắn cũng đều nguyện ý cho nàng. Chẳng sợ chết vì nàng.

Công chúa lanh lợi đáng yêu, nàng xứng đáng với lang quân tốt, không nên vì hắn mà vấy bẩn thanh danh, sai lầm cả đời.

Hắn cũng trằn trọc mỗi đêm khuya, nếu nhà hắn không có sa sút, hắn chưa từng vào cung, nếu hắn vẫn là dòng dõi thư hương Giang Nam, là thư sinh chăm chỉ học tập, khổ luyện đọc sách, nếu hắn trúng cử đi thi, thậm chí đề danh bảng vàng. Như vậy khoảng cách giữa hắn cùng công chúa, có thể hay không, sẽ không có xa xôi như vậy.

Đáng tiếc thế sự trêu ngươi, cha mẹ hắn đều đã mất, hắn hai bàn tay trắng, thậm chí trong mắt người ngoài, còn chẳng tính là một nam nhi.

Hắn khắc chế chính mình, trước sau không đáp lại công chúa. Hắn nghĩ, công chúa ham chơi, tâm tính thiếu nữ rất mau sẽ qua thôi.

Công chúa là như thế, nàng ở bên ngoài kết bạn với đủ người đủ các thân phận, các công tử tính tình ôn hoà dịu dàng. Có lẽ là do khi còn bé thiếu thốn yêu thương của phụ thân, hắn nhận ra được, công chúa thích cảm giác được người yêu thương kiểu đó.

Một khi có kẻ muốn làm chuyện hạ lưu với nàng, cảm tình của nàng sẽ phai nhạt. Tâm tư công chúa đơn thuần, đơn giản chỉ là nàng thích cảm giác được người chiều chuộng này thôi.

Công chúa đối với hắn cũng nhạt phai dần. Tuy vẫn như trước, khóc với hắn, cười với hắn, chia sẻ tâm sự cùng hắn, tặng hắn quà sinh nhật, nhưng vận mệnh đã định, tất cả đều thay đổi.

Công chúa, nàng thu lại tâm tư đối với hắn.

Đến khi nàng nghị thân, đêm trước đại hôn của nàng, hắn nhân lúc nàng nằm trong giấc ngủ, trộm một cái hôn. Sau đó dựa vào cái hôn trộm này, giảm đi áp lực trong lòng, đè nén cảm xúc hỗn loạn quay cuồng, nhìn nàng gả cho đích nhị công tử Tạ gia phong hoa vô hạn.

Nghe nói đó là lang quân nhà thế gia có dung mạo anh tuấn, cũng là danh sĩ nổi danh phong lưu cao nhã, được lan truyền khắp Giang Tả, Giang Đông, nhiều quý nữ thế gia muốn gả cho người trong mộng này.

Công chúa của hắn, xứng đáng có quý công tử như vậy làm phu quân.

Ngôn Khanh lẳng lặng mà mỉm cười, “Phò mã là người cực kỳ xứng đôi với công chúa. Ngôn Khanh chỉ nguyện cho công chúa cùng phò mã ngày tốt cảnh đẹp, cầm sắt hòa minh.”

Hắn không có tự xưng là nô, mà lấy tên của mình, vì công chúa chân thành mong ước.

Tiêu Kiểu Kiểu biết Ngôn Khanh lời nói ra chính là thật lòng. Bởi vì từ trước đến nay hắn đều rõ ràng, biết nàng từng ái mộ hắn, cũng không đáp lại nàng, chỉ có uyển chuyển từ chối nàng, công chúa xứng đôi với lang quân tốt, hắn không đáng.

Nàng cũng biết trong lòng Ngôn Khanh có nàng, ánh mắt hắn sẽ không lừa gạt người ta. Nhưng hắn cũng không chịu đi sai bước, đi nhầm một bước, vĩnh viễn đều cung kính lấy lễ chủ tớ mà săn sóc, đối đãi.

Trừ đêm trước đại hôn là ngoài ý muốn, hắn hôn nàng, khi ở trong cung điện không có người, hắn cho rằng nàng đã ngủ say, cúi đầu biểu lộ tâm ý với nàng. Đáng tiếc thời gian đã muộn.

Tâm ý nàng đã phai nhạt, sẽ không giống như thời thiếu nữ khờ dại quấn lấy hắn, vọng tưởng cùng hắn có kết quả. Thân phận khác nhau, bọn họ vốn sẽ không có kết quả.

Tiêu Kiểu Kiểu từ trong hồi ức thức tỉnh, hỏi hắn: “Ngươi có từng hối hận không?”

Ngôn Khanh biết, nàng hỏi chuyện hắn chưa bao giờ đáp lại tình cảm của nàng. Hắn hơi hơi mỉm cười, nghiêm túc nói: “Mới đầu cũng hối hận, sau lại nghĩ thông suốt. So với việc cùng công chúa nhất thời vui thích, ta càng nguyện ý cả đời ở bên, bảo vệ, chăm sóc công chúa.”

Có không ít các đời công chúa, cung phi trước kia sinh tình thâu hoan với thái giám, không một ai có kết cục tốt. Hoàng thất sẽ không cho phép một thái giám mê hoặc chủ tử lưu lại bên cạnh công chúa.

Tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, nhưng có thể từ xa nhìn ngắm nàng, vì nàng làm chút việc trong khả năng cho phép, cuộc đời này không còn gì hối tiếc.

Công chúa cho hắn năm tháng thiếu niên ấm áp, giữ gìn tôn nghiêm sứt sẹo của hắn, dạy hắn thật tình yêu một ai đó, hắn nguyện dùng cả đời hồi báo nàng.

Không cam lòng thời thiếu nữ của Tiêu Kiểu Kiểu tiêu tan, nàng cười, cũng nói lời thật lòng cho hắn nghe: “Nếu khi đó ngươi dám cùng ta, ta cũng dám làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, để ngươi làm phò mã, hoặc cả đời không gả, cùng ở bên nhau.”

Chẳng sợ trở mặt với đế hậu, bị thế gian phỉ nhổ, chẳng sợ ngọc nát đá tan, kết cục có hương tiêu ngọc vẫn, cũng không tiếc.

Đây là lời Tiêu Kiểu Kiểu chưa nói ra. Nàng tin tưởng, nàng không nói, trong lòng hắn cũng sẽ hiểu thấu.

Ngôn Khanh biết, lời này công chúa nói được làm được. Nàng sinh nơi hương dã, có sự can đảm, cũng dám yêu dám hận, không để bụng thành kiến thế tục. Chỉ cần người khác là thẳng thắn, thật lòng chân thành đối đãi nàng, nàng hồi báo chỉ có hơn, không kém.

Nhưng hắn càng biết, khi đó công chúa ái mộ chỉ là tâm tính thiếu nữ, nàng kiêu ngạo lớn mật, dám vì người mình thích, được ăn cả ngã về không.

Công chúa thích hắn, giống như thích một quyển sách, một bức họa, một đầu thơ mang cho nàng cảm giác vui vẻ. Nàng chỉ thích cái loại cảm giác này, thích một công tử nhẹ nhàng, chu đáo đối đãi nàng, thích được người đặt ở trong lòng bàn tay săn sóc.

Nếu không có gặp gỡ hắn, tiểu thái giám khác đối xử với nàng ân cần như thế, nàng cũng sẽ thích, cũng sẽ dũng cảm như vậy.

Mặc dù về sau có gặp được người làm khuynh đảo tâm trí nàng, nếu xuất hiện một lang quân dịu dàng khác, nàng vẫn sẽ động tâm, sẽ thích, sẽ yêu. Hắn không phải người không thể thay thế của công chúa.

Khả năng chính công chúa cũng không biết, thật lòng thích một người thế nào, càng đừng nói là yêu. Huống chi nàng còn ít tuổi, căn bản chưa hiểu tình ái nghĩa ra sao.

Hắn nghĩ, yêu hẳn là giống như hắn đối với công chúa, chỉ có thể là nàng, chỉ có nàng, đổi người khác đều không được.

Nhưng nghe công chúa nói lời này, Ngôn Khanh vẫn thực cảm động, hắn hiểu tâm sự của công chúa, cũng không đành lòng cầu quá nhiều. Trong mắt chứa đầy nước mắt, hắn nói: “Có thể nghe lời này từ công chúa, cuộc đời này chết cũng không tiếc.”

Tiêu Kiểu Kiểu thấy hắn còn quỳ, muốn nâng dậy: “Ngươi chăm sóc ta nhiều năm, ta rất cảm kích. Nhưng ta với phò mã thành hôn, sau lại sinh hiềm khích là có nguyên nhân khác, không liên quan tới ngươi.”

“Bất luận thế nào, Ngôn Khanh đều không nên lưu lại bên người công chúa.” Ngôn Khanh lại quỳ xuống đất không dậy nổi, khẩn thiết cầu xin: “Thỉnh công chúa đồng ý, cho phép Ngôn Khanh xin từ chức ở phủ công chúa.”

Tiêu Kiểu Kiểu biết Ngôn Khanh suy nghĩ cho nàng, muốn giành được một chút thanh danh, ấn tượng tốt cho nàng ở chỗ Tạ gia và Tạ Huyên.

Hắn một lòng vì nàng, nàng cũng không thể không duyệt. Chỉ là đi thôn trang mà thôi, đâu phải về sau không thể quay lại chứ.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi lâu, nàng mới bất đắc dĩ dìu hắn lên, mang theo ngữ khí có hơi oán trách, nói: “Được, cho phép, ngươi mau đứng lên.”

Y phục ngày hè mỏng manh, công chúa khom lưng, khi lơ đãng lộ ra một chút bộ ngực sữa, trên nền tuyết trắng đan xen, điểm xuyết vệt đỏ.

Ngôn Khanh chỉ cảm thấy nhìn thật đau lòng, nhất thời lại không nói gì. Hắn áp chế cảm xúc, che lại thất hồn lạc phách, thanh âm cung kính như thường khi lui tới, nói cáo lui với công chúa.

Tiêu Kiểu Kiểu trong lòng vắng vẻ, hụt hẫng.

Từ đây, đêm khuya trong viện, người cầm một chiếc đèn dầu ân cần, chu đáo chờ nàng trở về, chờ đến khi gió lộng đầy tay áo, không còn nữa.

Lời editor: Đọc chương này thấy thương Ngôn Khanh ghê T.T nếu mà không phải vào cung làm thái giám thì có lẽ cuộc đời Ngôn Khanh sẽ giống như tưởng tượng kia rồi, đáng tiếc.