Chương 23: Trần hoàng hậu

Đêm qua, Tề Thuận Đế tái phát bệnh cũ nghiêm trọng, mấy thái y túc trực trong tẩm điện, ngoài điện cũng tràn ngập mùi thuốc thang.

Tiêu Kiểu Kiểu nghe tin, lo lắng không thôi, sáng sớm liền vội vàng đi thăm. Đi đến cửa đại điện, nàng bị Trần hoàng hậu cản lại.

Trần hoàng hậu khi còn trẻ là một mỹ nhân, tuy năm nay 40, nhưng vẫn đẹp như hoa.

Bà đoan trang mỉm cười, trong lời nói bao hàm sự cưng chiều: “Kiểu Kiểu, phụ hoàng con đang nghỉ ngơi, không có việc gì lớn, mẫu hậu lâu không gặp con, đi dạo trong vườn cùng mẫu hậu một chút.”

Tiêu Kiểu Kiểu nghe Trần hoàng hậu nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm. Nàng tiến lên ôm lấy cánh tay Trần hoàng hậu, nửa người đều dựa vào mẫu thân, làm nũng: “Mẫu hậu, Kiểu Kiểu thật nhớ người.”

Trần hoàng hậu phát nhẹ vào tay nàng, cười: “Không đứng đắn, chung quanh còn có cung nhân, cũng không sợ bị người ta chê cười.” Bà nhìn công chúa nhỏ, thần sắc có điểm phiền muộn, hỏi: “Có phải gần đây chịu thiệt thòi gì không?”

Tiêu Kiểu Kiểu không ngẩng đầu lên, rầu rĩ nói: “Ngôn Khanh xin từ chức ở phủ công chúa.”

Việc này Trần hoàng hậu biết, bà khen: “Ngôn Khanh là đứa trẻ biết chừng mực.”

Từ lúc thiếu niên đến bây giờ, Ngôn Khanh làm việc ở bên cạnh công chúa vẫn luôn theo khuôn phép cũ, cực tuân thủ bổn phận, bà không có nhìn lầm hắn. Bằng không, dựa vào tâm tư công chúa đối với hắn, hắn cũng sống không nổi đến hôm nay.

Thấy Tiêu Kiểu Kiểu không đáp lời, Trần hoàng hậu lại hỏi: “Cùng phò mã thế nào?”

Tiêu Kiểu Kiểu vẫn rầu rĩ không vui: “Chẳng ra gì.”

Nghe khẩu khí mang theo ý tức giận, Trần hoàng hậu nhìn về phía cái eo mảnh khảnh của nàng, hỏi: “Bụng có động tĩnh gì chưa?”

Tiêu Kiểu Kiểu lại yên lặng, một hồi lâu mới hạ thấp giọng đáp: “Không có.”

Trần hoàng hậu nhìn nàng, thấy có gì đó không thích hợp, quan tâm nói: “Làm sao vậy? Nói mẫu hậu nghe.”

Tiêu Kiểu Kiểu trong lòng buồn khổ, vẫn luôn không có ai để tâm sự, rơm rớm nước mắt, sụt sịt nói: “Mẫu hậu, Tạ gia dùng hương tránh thai, bọn họ không muốn cho con có thai.” Nước mắt nàng rơi xuống từng hạt: “Tạ Huyên, hắn cũng giấu con.”

Trần hoàng hậu kinh ngạc, thế gia thật sự có thể làm ra việc kỳ quái thế ư. Nhưng điều bà sợ là công chúa nhỏ thiếu kiên nhẫn, trở mặt với Tạ gia.

Bà lấy khăn lụa lau nước mắt cho công chúa bé bỏng, giọng trầm xuống, nghi ngờ hỏi: “Kiểu Kiểu, con đã biết, thế có nói với ai khác không?”

Giọng nói của Tiêu Kiểu Kiểu còn mang theo âm thanh khóc nức nở, hơi oán hận: “Không nói với người khác, nhưng mà con và phò mã cãi nhau một trận.”

Trần hoàng hậu bị nàng làm cho tức cười, chọc cái trán của nàng: “Con là cái đồ tính tình dễ nổi nóng, cãi nhau với phò mã như thế nào?”

Tiêu Kiểu Kiểu miêu tả tình huống lúc ấy: “Con phát hiện có gì đó không hợp lý cho lắm, bèn hỏi Tạ Huyên, hắn thừa nhận, con cực kỳ tức giận, rồi bị hắn làm cho ức phát khóc. Con hỏi hắn, nhà họ Tạ có phải định noi theo họ Hoàn kia qua cầu rút ván, cũng đối xử với con vậy đúng không?”

Lời nàng kể mang theo chút giận dỗi, tiếp tục nói: “Tạ Huyên bảo về sau sẽ che chở cho con, con liền hỏi là sẽ biếm thê làm thϊếp, hay là nuôi ở ngoài như tình nhân. Hắn mắng con, nói con cậy hắn yêu thương sinh ra kiêu ngạo, nhưng con thật sự quá là tức.”

Trần hoàng hậu sáng tỏ, phò mã có thể oán giận công chúa cậy được thương yêu mà kiêu ngạo, tức là nó cũng yêu thương con bé thật lòng, rồi lại sợ mình nuông chiều con bé quá mức.

Trần hoàng hậu nói: “Con trai nhà thế gia nhiều tâm tư, con nói ra được là tốt, cho nó biết con nghĩ gì. Con không nói, phò mã lại tưởng con là đồ ngốc. Được chăng hay chớ, trưởng bối cùng con dâu, hai bên phò mã đều không muốn đắc tội. Nếu con không nói rõ cho nó, lén lút nghĩ cách có thai, phò mã lại cảm thấy con tâm cơ nặng, lợi dụng nó.” Cuối cùng, bà hỏi: “Kiểu Kiểu, phò mã đồng ý rồi sao?”

Hai vợ chồng son bởi vì chuyện con nối dõi, náo loạn một phen, nhưng kết quả, lang quân vẫn phải cho một đáp án.

Tiêu Kiểu Kiểu “Dạ” một tiếng.

Trần hoàng hậu vừa lòng gật đầu: “Trong lòng phò mã vẫn có con. Việc này con cũng đừng quá trách nó, ta khẳng định đó là chủ ý của trưởng bối Tạ gia, nó cũng chỉ vâng theo đạo hiếu mà thôi.”

“Con biết, nhưng con không bỏ qua được.” Tiêu Kiểu Kiểu oán giận nói.

Trần hoàng hậu cảm thấy hơi khó xử, hỏi lại: “Không bỏ qua được vậy con có thể làm sao bây giờ. Ở bên nhau nhưng chiến tranh lạnh, hay để nó cưới quý nữ khác?”

Tiêu Kiểu Kiểu đáp cực nhanh: “Con không cho.” Trong giọng nói tràn đầy chiếm hữu.

Lời khuyên của Trần hoàng hậu cực thấm thía: “Kiểu Kiểu, con thích phò mã, trái tim nó cũng có con. Phò mã tính tình lạnh nhạt, thoạt nhìn không dễ ở chung. Nhưng nó giữ mình trong sạch, nghe nói trước khi thành hôn cũng không cùng cô gái nào thân mật, chuyện tình cảm nam nữ nó cũng đơn thuần ít kinh nghiệm, con nên chiều theo nó một chút.”

Tiêu Kiểu Kiểu quay mặt đi: “Con sẽ không.”

Đây là thể hiện, nàng sẽ không chiều chuộng theo ý Tạ Huyên đâu.

Trần hoàng hậu lại khuyên nhủ: “Từ nhỏ con bị ta và phụ hoàng con chiều quá hoá hư rồi, phò mã ở Tạ gia cũng vậy, được nuông chiều từ bé đến lớn, nó sẽ không nhường con. Nếu một mặt con không chịu cúi đầu, chắc chắn là phải nếm chút khổ sở từ phía phò mã rồi.”

Lời này nghe rất hợp đạo lý, nhưng Tiêu Kiểu Kiểu vẫn không chịu, nàng nhất định không muốn cúi đầu trước Tạ Huyên.

Nàng nổi giận nói: “Con không nghĩ tới giảng hoà cùng hắn. Người và phụ hoàng lúc ấy lẽ ra nên gả con cho Lang Gia Vương thị Vương tam lang thì tốt rồi. Nói không chừng con sẽ không cần tức giận nhiều thế đâu.”

Vương tam lang là đích công tử của Lang Gia Vương thị, có dung mạo, có tài văn chương, ôn tồn lễ độ, nổi danh quân tử dịu dàng hòa nhã.

“Con lại nói lẫy rồi.” Trần hoàng hậu trấn an nàng, tinh tế nói: “Vương tam kia chính là một kẻ ngụy quân tử, thoạt nhìn ôn hòa hào phóng, xã giao với mọi người không bao giờ mắc lỗi, đối đãi với nữ lang cũng cực có phong độ. Mọi mặt chu đáo, nhưng chẳng phải là tâm cơ sâu nặng, thủ đoạn cao minh ư! Con gả qua đó dễ bị hắn quay như dế, đem bán con đi, hẳn là con còn đếm tiền cho hắn.”

Trần hoàng hậu lại nói về nàng cùng Tạ Huyên: “Phò mã tuy trời sinh tính tình cao ngạo, lại là người có cá tính, khinh thường chuyện vờ vịt hư tình giả ý, điểm này, thật ra các con giống nhau. Con và nó ở chung, nên chân thành mà đối xử với nhau, tuy vẫn sẽ xảy ra mâu thuẫn, nhưng cũng không phải vấn đề gì quá lớn.”

Tiêu Kiểu Kiểu bất mãn nói: “Con với hắn luôn cãi nhau, hắn còn bắt nạt con nữa.”

Trần hoàng hậu cười cười: “Làm vợ chồng, sợ nhất có mâu thuẫn mà cứ tích tụ trong lòng không nói. Thế gia lang quân, quý nữ liên hôn, từng người đều tính toán lẫn nhau, mặt ngoài hoà hợp êm thấm, nhưng mối quan hệ thật sự, còn không bằng hai vợ chồng bình dân bách tính đâu.”

Bà lại trêu đùa: “Phò mã bắt nạt con, chẳng lẽ còn dám động thủ với con sao? Không đâu, nhiều nhất là vợ chồng son hai đứa đấu võ mồm, tranh cao thấp, nó không nhường con, con học vấn thấp hơn, tâm tư không sâu bằng, cũng nói không lại nó.”

Có lẽ là người từng trải nhìn thấu đáo, Tiêu Kiểu Kiểu bị mẫu hậu nói, nhất thời không biết đáp lại ra sao.

Trần hoàng hậu lại nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: “Kiểu Kiểu, con hỏi phò mã tương lai biếm thê làm thϊếp, hay là đem con thành tình nhân, nhưng nó có khẳng định với con chuyện gì không?”

Tiêu Kiểu Kiểu hồi tưởng lại, lắc lắc đầu: “Không có.”

“Hiện giờ con còn thường xuyên ở phủ công chúa sao? Không trở về Tạ gia?” Trần hoàng hậu mặt trầm xuống hỏi.

Tiêu Kiểu Kiểu không dám nhìn bà, thật cẩn thận gật đầu.

Gương mặt Trần hoàng hậu hơi đanh lại, nghiêm túc nói: “Kiểu Kiểu, con không thể lại tùy hứng. Con nhanh dọn về trong viện của phò mã đi, đã làm vợ người ta, nên học quản lý gia đình thì phải học, nên xem sổ sách thì phải xem. Đừng có cả ngày ở bên ngoài ham chơi mua vui.”

Trần hoàng hậu hiểu rõ, nhà họ Tạ không ai quản nàng, phò mã cũng không hỏi, hoàn toàn không tin tưởng nàng có thể làm tròn chức trách vợ cả. Về sau bọn họ sẽ tìm một lý do danh chính ngôn thuận, bắt công chúa từ bỏ vị trí chính thê. Đúng thật là tính toán sâu xa.

Tiêu Kiểu Kiểu không biết suy nghĩ của mẫu hậu, chỉ nhíu mày, quật cường nói: “Con không nghĩ đến, con chán ghét Tạ gia, con không muốn học mấy thứ kia.”

Trần hoàng hậu thở dài: “Kiểu Kiểu, ta biết con không thích quy củ thế gia, cũng không phải người có thể làm tốt vai trò con dâu nhà thế gia. Tuy nhiên, trong lòng con không thích, thì cứ giả bộ muốn làm cho phò mã xem.”

Tiêu Kiểu Kiểu nghe nói về Tạ Huyên, cực kỳ khó chịu: “Vì cái gì mà con phải làm cho hắn xem?”

Trần hoàng hậu nghiêm mặt nói: “Kiểu Kiểu, phụ hoàng con trao binh quyền Giang Đông cho Tạ gia, không phải chỉ mong tương lai nhà họ Tạ bảo vệ con nhất thời, càng muốn con có thể lâu dài, yên ổn làm vợ cả Tạ Huyên.”

Tiêu Kiểu Kiểu lại khóc, nước mắt như châu ngọc, thẳng tắp một đường rơi xuống.

Ai cũng biết trưởng bối nhà họ Tạ không thích nàng, Tạ Huyên sớm hay muộn đều sẽ hưu bỏ nàng.

Nàng vẫn luôn là sáng nay có rượu sáng nay say, căn bản không nghĩ tới việc sẽ cùng Tạ Huyên lâu dài. Ở trong tiềm thức nàng, nàng và Tạ Huyên, căn bản cũng sẽ không lâu dài.

Nàng không làm được một người vợ đoan trang hiền huệ theo cảm nhận của Tạ Huyên, cũng không phải vợ cả chu toàn mọi chuyện, cũng không định kìm nén tính tình để sống trong nhà quyền cao chức trọng. Cả đời tuân theo quy củ, nhìn sắc mặt mẹ chồng và chồng sống qua ngày, cùng một đám nữ nhân ở hậu viện đấu đá, chỉ cầu mong lang quân có thể cấp cho mình một phần sủng ái.

Đáng thương, thật ra lại cực kỳ đáng buồn.

Trần hoàng hậu thấy nàng khóc, cũng khó xử. Công chúa bé bỏng đã lớn, cũng có chủ ý của riêng nàng. Bà dỗ dành: “Không phải con nói thích phò mã sao? Hai con bạch đầu giai lão, là chuyện tốt nhất.”

Bạch đầu giai lão… Mới đầu khi vừa thành hôn, Tiêu Kiểu Kiểu cũng chờ đợi và hy vọng, sau đó nhìn thấu thái độ của Tạ Huyên, đã không còn nghĩ tới nữa.

Chàng thích nàng, nhưng càng thích cùng nàng tham hoan mua vui hơn, thích ở trên người nàng say đắm đoạt lấy sắc đẹp của nàng.

Nàng có thân phận gì, nàng không có con nối dõi, về sau nàng sẽ ra sao, đều không quan trọng, chỉ cần nàng ở lại bên cạnh chàng là được. Chàng căn bản là không thèm để ý suy nghĩ của nàng, cũng sẽ không vì nàng mà cân nhắc, suy xét.

Tiêu Kiểu Kiểu cảm thấy có điểm buồn cười, hỏi: “Mẫu hậu, người cảm thấy con thật sự có thể cùng Tạ Huyên bạch đầu giai lão sao?”

Trần hoàng hậu yên lặng trong chốc lát, châm chước nói: “Con cùng phò mã đều được cưng chiều quá mức, từ nhỏ đến lớn, thích cái gì có người dâng cho. Con không cúi đầu trước nó, nó cũng sẽ không quay đầu lại nhìn con, chỉ lo cho chính mình, hai người như vậy thì ngày sau sẽ như thế nào. Nếu muốn lâu dài, mỗi người phải lùi một bước.”

Bà lại đau lòng khuyên nhủ: “Kiểu Kiểu, nghe mẫu hậu nói, con chiều theo phò mã một chút, ở trước mặt lang quân, không cần quá mạnh mẽ.”

Tiêu Kiểu Kiểu lại cúi đầu, không chịu nói chuyện.

Trần hoàng hậu thở dài, cũng không biết nàng có nghe lọt tai hay không.

Lời editor: Chương này bực phò mã giùm cho công chúa 😤. Mọi người đọc truyện và comment nhìu nhìu trò chuyện cho mình có động lực edit nha. Mình cũng đang đào thêm một hố mới, thể loại hiện đại, gương vỡ lại lành, các bạn sang đọc ủng hộ mình nhé. Truyện mới tên “Củi ướt dễ cháy” (Thấp sài liệt hoả), là một bộ mình rất tâm đắc, H cũng cháy như tên 🔥. Cảm ơn mọi người ♥️