Chương 37: Nói ra tiếng lòng

Nghe Đào Chi nói từ trong viện phu nhân trở về, trên mặt phò mã mang theo vết thương, bữa tối không đυ.ng, vẫn luôn ở thư phòng, cũng không cho hạ nhân quấy rầy.

Tạ Huyên sẽ bị đánh chửi, Tiêu Kiểu Kiểu sớm đã đoán trước, nhưng tâm lý vẫn nổi lên gợn sóng.

Nàng nhớ ra thuốc mỡ lần trước Tạ Huyên mang đến, cầm theo, tùy ý gõ cửa hai tiếng liền đẩy cửa mà vào.

“Đi ra ngoài!” Tạ Huyên tưởng hạ nhân lỗ mãng, cũng không ngẩng đầu lên, mở miệng lạnh giọng đuổi người.

“Lang quân.” Tiêu Kiểu Kiểu gọi chàng.

Tạ Huyên nghe được thanh âm, người không nhúc nhích, thần sắc lạnh băng nhu hoà đôi chút: “Công chúa.”

Tiêu Kiểu Kiểu đi qua, nâng mặt chàng vẫn luôn cúi thấp không cho người khác lên xem. Mái tóc tán loạn, má phải sưng đỏ rõ rệt, trên trán có dấu vết va chạm, còn có vết thương đã ngưng chảy máu đang kết vảy.

Nàng nói không nên lời, không biết là tư vị gì, cố nở một nụ cười: “Phá tướng, nếu chàng không chịu xử lý, để lại sẹo ta sẽ không thích chàng.”

Tạ Huyên rũ mắt, rầu rĩ nói: “Không có sẹo, cũng không thấy nàng thích được bao nhiêu.”

Tiêu Kiểu Kiểu mềm tính tới dỗ dành, thấy chàng còn không cho hòa nhã, có hơi nóng nảy: “Ta có thích hay không, không liên quan đến việc chàng có sẹo hay không có sẹo.” Nàng đứng dậy định bỏ đi, mất kiên nhẫn nói: “Chàng có muốn bôi thuốc không, không cần thì ta đi đây.”

Tạ Huyên ôm chặt eo nàng từ phía sau, lộ vẻ đáng thương vô cùng: “Muốn.”

Tiêu Kiểu Kiểu âm thầm trợn mắt, cái tính tình này, xứng đáng bị đánh đòn. Nàng tức giận nói: “Chàng đi rửa mặt trước, xong ta thoa thuốc cho chàng.”

Tạ Huyên ngoan ngoãn nghe lời làm theo. Nàng chân tay vụng về, không biết hầu hạ người khác, có đôi khi bị đau, chàng cũng không dám hé răng, chỉ hơi hơi nhíu mày.

Tiêu Kiểu Kiểu thấy chàng đau, trong lòng vừa sảng khoái lại buồn cười. Biết hôm nay chàng đang ấm ức, nàng cũng nguyện ý dỗ dành săn sóc hơn bình thường: “Lần trước ở thôn trang, chàng nói mời ta ăn món dân dã, uống rượu đào hoa, ta đêm nay muốn đi.”

Tạ Huyên kinh ngạc nhìn nàng, tuy rằng thôn trang Lâm Hồ cách phủ họ Tạ có hơi xa, nhưng mấy khi nàng có hứng thú, trong lòng chàng thật vui vẻ. Phân phó tôi tớ chuẩn bị xe ngựa, thừa dịp trăng non mới nhú, trời còn chưa tối liền khởi hành đi thôn trang.

Bên hồ trăng sáng vằng vặc, gió thổi qua đưa tới từng đợt hương sen, có ngọn đèn dầu lay động trong đình nhỏ giữa hồ.

Tiêu Kiểu Kiểu kiên nhẫn gảy than của bếp nhỏ nướng thịt, điểm thêm ít gia vị, cá vược, thịt gà rừng, thịt lợn rừng, đồ nướng tỏa ra hương thơm khắp tứ phía.

Đêm mùa hạ, ngắm trăng, hít hà hương sen, ăn thịt nướng, uống rượu ngon, thật là khoái lạc của cuộc đời.

Nàng cảm thán trong lòng, vẫn là thế gia công tử biết chơi, Tạ Huyên không hứng thú lắm chuyện ăn uống, đối với việc ăn nướng kiểu địa phương dân dã này thật đúng là có tâm chuẩn bị.

Nàng thử cắn một miếng nhỏ thịt lợn rừng, hương thơm ngon miệng, cũng không hôi, liền đem thịt đã nướng chín gắp ra đĩa, bày trên bàn đá.

Lấy đũa kẹp lên một miếng thịt nướng đưa đến bên miệng chàng, nàng mỉm cười hỏi: “Lang quân, thịt tự mình săn bắt lại tự mình nướng, muốn nếm thử không?”

Tạ Huyên rất có ánh mắt mà tiếp được miếng thịt nướng nàng đút cho.

Tiêu Kiểu Kiểu lấy tay chống cằm, hai mắt sáng lấp lánh xem chàng: “Ăn ngon chứ?”

Tạ Huyên gật đầu, cười: “Ăn ngon.”

Chàng ưa ẩm thực thanh đạm, cực ít khi ăn đồ nướng, cũng không nhận ra trong đó có hương vị gì đặc biệt. Nhưng thấy Tiêu Kiểu Kiểu dỗ dành mình, chỉ cảm thấy trong miệng mỹ vị, trong lòng ngọt ngào.

Vất vả trả giá được tán thành, mi mắt Tiêu Kiểu Kiểu cong cong, cầm lấy bầu rượu rót cho hai người mỗi người một chén.

Nàng sảng khoái một ngụm uống hết, nhìn chàng ngồi dưới ánh trăng thanh khiết, mặt mày nhã nhặn, không khỏi cảm thán: “Lang quân, nếu chàng là công tử ta kết bạn ở bên ngoài thì tốt rồi.”

Tạ Huyên cùng bạn tốt uống rượu luôn luôn lấy chén rượu nhấp môi từng ngụm, rất ít gặp người hào sảng uống rượu kiểu vậy.

Chàng không học được giống tư thái của nàng, chỉ bưng chén lên, chậm rãi nhấp một ngụm, không cho là đúng nói: “Có gì khác nhau sao?”

Lang quân không hiểu tâm tư nữ lang. Tiêu Kiểu Kiểu nghĩ thầm, đương nhiên là có khác nhau. Nếu chàng sinh ra ở bên ngoài, khẳng định nàng sẽ dụ dỗ chàng, muốn chơi như thế nào thì chơi thế ấy. Chỉ là ở thế gia, không thể như vậy.

Nàng rót thêm rượu vào chén mình, tiếc nuối nói: “Khác nhau cũng không lớn.”

Nàng lại giơ chén lên, muốn cùng Tạ Huyên cạn ly, hơi mang nỗi oán trách nói: “Lang quân, chàng uống chậm quá, uống đến buổi sáng ngày mai mất.” Nàng cười khanh khách nói: “Khó có dịp được ra ngoài, không say không về.”

Tạ Huyên ban ngày cùng cha mẹ náo loạn không thoải mái, trong lòng vẫn luôn bị đè nén, hứng thú không quá cao. Thấy nàng cố ý mời rượu, nguyện cùng chàng giải sầu, lòng cũng sinh ra vui mừng, nhưng ý cười ảm đạm nói: “Được.”

Hai người ăn thịt nướng, người một chén, ta một chén, thống khoái uống rượu. Thẳng đến khi trăng lên giữa trời, đã qua nửa đêm, mấy vò rượu mang đến đều uống cạn, người cũng uống đến say khướt mới dừng lại.

Tạ Huyên say xỉn, y phục tóc tai tán loạn nằm trên mặt đất, ôm chặt nữ lang trong lòng ngực, một bên ôm, một bên nói: “Kiểu Kiểu, nàng làm vợ ta, cái gì ta cũng không cần nàng làm, cái gì đều không cần nàng lo, nàng đừng rời khỏi ta, được không?”

Chàng hôn lên vầng trán nàng, lẩm bẩm nói: “Quản gia, xem sổ sách, ta sẽ làm hết, ta không cần nàng thỏa hiệp, không cần nàng sửa đổi, ta sẽ cố gắng trong khả năng, cho nàng sự tự do lớn nhất ở Tạ gia, nàng ở bên ta. Không cần đi, đừng rời khỏi ta, được không?”

Tiêu Kiểu Kiểu cũng say, nâng hai mắt mông lung lên xem chàng: “Lang quân, chàng say, chàng đang nói mê sảng.”

Nàng cười một cách yêu kiều, mơ mơ màng màng giảng đạo lý: “Chàng không có khả năng làm cả đời vậy nha? Chàng nguyện ý, Tạ gia cũng sẽ không cho phép. Chàng say, ha ha, chàng đang nói mê sảng, Tạ gia sẽ không cho phép, chàng say…”

“Ta không có say, Kiểu Kiểu, ta nói thật.” Tạ Huyên lắc đầu phản bác, nâng mặt nàng lên, nghiêm túc nói: “Kiểu Kiểu, ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ nàng, ta sẽ không lừa gạt nàng. Nếu Tạ gia thương nàng, ta sẽ thương chính mình. Nếu Tạ gia xuống tay với nàng, ta cũng sẽ chết cùng nàng.”

Dường như nghĩ tới chuyện nào đó, chàng bắt đầu lộ ra biểu cảm bi thương oán giận: “Phụ thân nói ta vì một nương tử muốn sống muốn chết, mất hết thể diện Trần Quận Tạ thị …”

Trong mắt chàng chứa đầy nước mắt: “Kiểu Kiểu, ta không phải như vậy, ta không phải, ta không cố ý ngỗ nghịch cha mẹ, không phải cố ý muốn vi phạm gia huấn Tạ gia.”

Chàng cúi đầu, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, lẫn vào bóng đêm. Thần chí không rõ ràng, lời nói của chàng cũng nói ra không được quá nhanh nhẹn, đè nặng tiếng khóc nức nở nhỏ giọng nói: “Công chúa, Kiểu Kiểu, ta chỉ là, chỉ là quá thích nàng. Rốt cuộc ta nhìn thấu tâm ý của mình, ta thật sự thích nàng, thực thích nàng, đừng rời khỏi ta, được không? Ta chỉ là quá thích nàng, ta không phải muốn vi phạm gia tộc, ngỗ nghịch cha mẹ, ta không phải bất hiếu…”

Chàng nói năng loạn xạ, Tiêu Kiểu Kiểu lại vừa nghe đã hiểu, chàng đối với cha mẹ là áy náy tự trách, cũng thổ lộ tiếng lòng chân thành tha thiết đối với nàng.

Nàng đã từng thật sự khát vọng chàng có thể yêu thích nàng, nhưng rồi chỉ là đã từng khát vọng, trái tim nàng đã sớm không trở về được.

Nàng không đáp lại, mặc chàng say, mê sảng, duỗi tay lau đi nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt của chàng, nàng dịu dàng khuyên nhủ: “Như Hối, đêm đã khuya, chúng ta trở về đi.”

Lời editor: Nhìn Tạ Như Hối giằng co nội tâm mà cũng xót xa quớ. Nhưng mờ càng đọc mình càng thấy đúng là vì sao Tạ nhị lang và công chúa mới thành 1 đôi chứ không phải ai khác.