Chương 36: Ngỗ nghịch

“Như Hối, quỳ xuống!” Tới chính sảnh trong viện Tạ phu nhân, Tạ Huyên đã bị mẫu thân lên tiếng mắng chửi.

Chàng cong đầu gối, thuận theo mà quỳ gối trước mặt Tạ lang chủ cùng Tạ phu nhân.

Trong viện có phó tỳ quét sân, nghe thấy động tĩnh, vội lách mình tránh ra xa.

Tạ lang chủ là đích thứ tử của gia chủ nhà họ Tạ, tính tình ôn hòa, nhưng xử sự quyết đoán, rất có mưu lược.

Tạ Huyên là con vợ cả, vẫn luôn là niềm tự hào trong cả gia đình lẫn trên triều đình của ông. Tuy ông rất ít hỏi đến chuyện hậu viện, nhưng nghe được con trai ưu tú nhất vì một nữ lang, vung tay đánh thế gia lang quân khác, còn một chân đá người ta xuống hồ nước, ông vừa kinh ngạc vừa giận dữ, trở về liền đổ hết lên đầu Tạ phu nhân mà mắng. Thân là đương gia chủ mẫu, quản giáo con dâu không tốt, còn để cho con trai nháo loạn ra như vậy.

Tạ lang chủ đè nặng tức giận, sắc mặt âm trầm, hỏi: “Như Hối, ở tiệc đầy tháng con trai của Tam lang, con không màng thể diện của Tạ gia cùng Canh gia vốn là thế giao, vô lễ với Canh gia Cửu lang. Lễ nghi giáo dưỡng nhiều năm qua con học được, vứt đi đâu?”

Tạ Huyên cúi thấp vai lưng, dập đầu một cái vang thật mạnh, quỳ sát đất không dậy nổi: “Phụ thân, Như Hối biết sai, việc này là do một mình Như Hối làm, tùy ý phụ thân mẫu thân trừng phạt, không hề oán hận.” Chàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng công chúa là vợ con cưới về, con không thể để người khác làm nhục nàng.”

Tạ phu nhân nghe tiếng chàng dập đầu mạnh thành vậy, tức khắc liền đau lòng, cúi người dìu chàng lên, tận tình khuyên nhủ: “Mẫu thân đã sớm nói với con, nếu con thích công chúa, về sau nuôi ở bên ngoài là được. Tương lai chính thê của con tất nhiên phải là đích nữ trong tứ đại gia tộc, Thôi Viện tuy là người mẫu thân thấy thích hợp mà chọn, nhưng con cứ xem xét, nhìn lại nữ lang Vương gia, Hoàn gia. Chỉ cần con nhìn trúng quý nữ nhà nào, mẫu thân tất sẽ làm con được như ý nguyện.”

Tạ phu nhân nói nghe có vẻ cao ngạo, nhưng không phải là giả.

Lang Gia Vương thị cùng Trần Quận Tạ thị là thế gia song song đứng đầu thiên hạ, Tạ phu nhân và Tạ lang chủ, một người là đích nữ Vương gia, một vị là con vợ cả Tạ gia, chỉ sinh được một con trai.

Tạ Huyên không chỉ là cháu đích tôn của gia chủ Tạ gia, cũng là cháu ngoại đích của gia chủ Vương gia, là lang quân hai đại đỉnh cấp gia tộc ký thác, kỳ vọng cao, càng là viên minh châu nhiều thế gia quý nữ tha thiết ước mơ.

Tạ Huyên không có trả lời Tạ phu nhân, ngẩng đầu chỉ nói: “Về sau công chúa sẽ thay đổi tính tình, hiện giờ nàng xử lý công việc trong Phù Phong Viện rất tốt.”

Thấy chàng mãi chấp mê bất ngộ, Tạ lang chủ bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Như Hối, con lừa gạt cha mẹ, hay là lừa gạt chính mình! Sự vụ lớn nhỏ gì trong Phù Phong Viện, mẫu thân con còn rõ ràng hơn con.”

Tạ lang chủ lại quyết đoán nói: “Tấn Lăng không có khả năng thay đổi tính tình, vô quyền vô thế, thanh danh hỗn độn, tương lai Tạ gia tuyệt nhiên sẽ không để cho một nữ lang như thế chấp chưởng!”

Tạ Huyên rũ mi mắt, nghiêm mặt nói: “Nếu Như Hối khăng khăng chỉ cần công chúa thì sao ạ?”

Thấy chàng chết cũng không hối cải, Tạ lang chủ tức giận phừng phừng, nâng tay áo dùng sức quăng một cái tát, mắng: “Bất hiếu, Tạ gia cho ngươi hoa y mỹ thực (1), hô phó (1) gọi tì, cho ngươi đọc hết sách cổ, tài danh Giang Tả. Cha mẹ giáo dưỡng ngươi thành người, dạy ngươi biết lễ minh nghi, chính là muốn ngươi vì một nữ lang mỹ mạo vi phạm gia quy, ngỗ nghịch trưởng bối?”

(1)hoa y: y phục đẹp đẽ

(2) phó: phụ tá, gã sai vặt; cụm này nghĩa là lúc nào cũng có gã sai vặt và tì nữ phục vụ

Tạ phu nhân thấy thân mình Tạ Huyên bị đánh đến nghiêng ngả, khóe miệng chảy ra tơ máu, tiến lên ôm lấy chàng. Bà vừa tức lại đau lòng, nước mắt lập tức chảy xuống: “Như Hối, mẫu thân biết con yêu thích công chúa. Phụ thân, mẫu thân cũng sẽ không cố chấp muốn tách các con ra. Nếu thật sự con thích, nghe lời, nuôi ở bên ngoài, kể cả tương lai con cưới chính thê, mẫu thân cũng sẽ giúp con chu toàn.”

Tạ lang chủ ở một bên thở dài: “Phu nhân không hiểu rõ, nó nói chỉ cần công chúa, chính là chỉ cần Tấn Lăng làm vợ cả.”

Tạ phu nhân lại tức giận đến khóc lớn: “Như Hối, phụ thân mẫu thân chỉ sinh được mình con là con trai, hai nhà Vương - Tạ đặt hy vọng vào con. Đại ca, đường đệ con đều cưới quý nữ hai nhà Vương - Hoàn, từ nhỏ con nghe lời hiểu chuyện, lần này cũng đừng chống đối phụ thân mẫu thân.”

Tạ lang chủ không úp úp mở mở nữa, đem tất cả phơi bày hết ra. Ông đứng lên, lạnh lùng nói: “Như Hối, nếu ngươi khăng khăng muốn Tấn Lăng làm vợ cả, ở Tạ gia, nàng chính là Thuỷ An thứ hai!”

Long Kháng Hoàn gia lấy Thuỷ An công chúa bức bách Hoàn Nhị lang cưới Canh gia quý nữ, Hoàn Nhị lang không từ, Thuỷ An bất kham chịu nhục, cũng không muốn Hoàn Nhị lang khó xử bên tình bên hiếu, lấy thân tuẫn táng theo quốc gia tiền triều. Hoàn Nhị lang y như Hoàn gia mong muốn, nghênh thú cô dâu mới.

Tạ Huyên quỳ thẳng tắp, run giọng nói: “Tấn Lăng không phải Thuỷ An, con cũng sẽ không làm Hoàn Nhị lang.” Hai mắt chàng đỏ lên, nước mắt súc ở đáy mắt, dứt khoát kiên quyết nói: “Nếu nàng chết, con tuyệt không sống một mình!”

Nghe vậy, Tạ lang chủ càng nổi trận lôi đình, giận không thể át. Con cháu nhà họ Tạ toàn như chi lan (3), anh kiệt xuất hiện lớp lớp, không nghe nói qua lang quân nào vì một nương tử muốn chết muốn sống, nghịch tử này quả thực làm mất hết thể diện trăm năm công khanh Trần Quận Tạ thị!

(3)chi lan: 1. Cây chi và cây lan, hai thứ cây có hương thơm.

2. Chỉ người quân tử, tài đức.(Nguồn: thivien) -> ở đây mình hiểu ngắn gọn là con cháu họ Tạ toàn quân tử tài đức, luôn giữ khí tiết lễ độ trong mọi hoàn cảnh, như cây chi và cây lan luôn tỏa ra hương thơm dù mọc nơi rừng sâu không có người thưởng thức.

Tạ lang chủ chỉ vào cửa lớn trong viện, tức giận mắng chàng: “Không tiền đồ, không biết nhìn xa trông rộng, bất hiếu, uổng phí Tạ gia khổ tâm bồi dưỡng ngươi thành tài! Ngươi cút cho ta!”

Tạ phu nhân cũng không nhìn chàng, giấu mặt vào tay áo khóc rống: “Như Hối, sao con có thể làm tổn thương phụ thân mẫu thân đến vậy.”

Từ nhỏ Tạ Huyên hành sự đều ghi nhớ gia huấn Tạ gia làm quy tắc chuẩn mực. Hiếu thảo với cha mẹ, kính trọng bề trên, cẩn thận suy xét việc kết hôn, làm việc nhẫn nại, hiện giờ chàng vi phạm gia huấn, chọc phụ thân giận tím mặt, khiến mẫu thân rơi lệ khóc ròng, trong lòng áy náy vạn phần.

Chàng dập đầu thật mạnh trên mặt đất, lại kêu vang một, máu chảy từ trán cùng nước mắt đều nhỏ từng giọt xuống đất, chàng nói: “Như Hối bất hiếu, thỉnh phụ thân, mẫu thân tha thứ.”

Đợi Tạ Huyên đi rồi, Tạ phu nhân hai mắt đẫm lệ, thở dài nói: “Như Hối bị ma quỷ ám ảnh, quyết tâm muốn công chúa. Lang quân, việc này xử trí như thế nào cho phải.”

Tạ lang chủ trầm tư một lát, nói: “Chẳng qua thiếu niên mới biết yêu, nhất thời luẩn quẩn trong lòng thôi, không cần coi là thật. Hoàn gia Nhị lang lúc trước không phải cũng nói nó cùng với Thủy An tình thâm nghĩa trọng, không muốn cưới con gái Canh gia. Thủy An vừa chết, còn không phải liền cưới cô dâu khác, viên phòng sinh con.”

Tạ phu nhân lau nước mắt, vẫn lo lắng: “Nhưng Như Hối lần đầu tiên không nghe lời.”

Tạ lang chủ nhẹ nhàng vỗ lưng Tạ phu nhân, an ủi nói: “Phu nhân còn không biết tính tình Như Hối. Nếu nàng cưỡng cầu nó, nó sẽ không nghe lời làm theo. Hiện giờ nó mở miệng xin, sợ là chính nó tình nguyện.”

Tạ phu nhân kinh ngạc hỏi: “Ý phu quân là, công chúa không có suy nghĩ sẽ ở bên Như Hối?”

Tạ lang chủ châm chước nói: “Sợ rằng công chúa không dự định lưu lại Tạ gia.”

“Như vậy cũng tốt.” Tạ phu nhân gật đầu, lại than một tiếng: “Ai, không nghĩ ở lại Tạ gia, còn làm Như Hối mê mệt đến thành ra như vậy.”

Tạ lang chủ nói ra phỏng đoán: “Tấn Lăng so với Thuỷ An thông minh hơn, đối với Như Hối có tình, lại không vì tình làm khó chính mình, về sau phỏng chừng sẽ còn cậy vào Như Hối, đặt điều kiện với Tạ gia chúng ta.”

Tạ phu nhân tỏ thái độ khinh thường: “Chỉ cần nàng ta không tham vị trí chính thê, tiền tài vải vóc, nhà cửa nô bộc, tất cả đều có thể cho.”