Chương 50: Lấy máu thề

Bởi vì là ngày Tết, muốn cùng trưởng bối ăn mừng năm mới, Tạ Huyên ôm nữ lang vào ngực trong chốc lát, liền quay về Tạ gia chuẩn bị công việc.

Chờ bái kiến xong trưởng bối trong nhà, anh em họ hàng, đã gần hết ngày, trăng bắt đầu mọc. Tạ Huyên vừa trở về, còn ở thư phòng nghỉ ngơi, nghe tiểu tỳ bẩm, Tạ phu nhân dẫn hạ nhân đi vào Phù Phong Viện, sắc mặt ẩn hiện nét không vui.

Còn chưa chờ chàng ra cửa đón chào, Tạ phu nhân tự đẩy cửa đến.

“Mẫu thân.” Tạ Huyên đứng dậy đỡ bà ngồi xuống, đưa một tách trà nóng cho bà.

Tạ phu nhân nhận trà, đập thật mạnh lên mặt bàn, mang theo tức giận: “Như Hối, trong mắt con còn có Tạ gia, còn có mẫu thân là ta hay không?”

Tạ Huyên quỳ xuống trước mặt bà: “Mẫu thân nói quá lời.”

Tạ phu nhân hơi hơi nhấp một ngụm trà, thanh nói: “Tối hôm qua đêm 30 Tết, y theo quy củ, lang quân đều đón giao thừa ở nhà. Con làm gì mà đi một đêm không trở về?”

Tạ Huyên cúi đầu, không đáp.

Tạ phu nhân thấy dưới mí mắt chàng hiện rõ quầng thâm, bất đắc dĩ thầm mắng người thiếu niên hoang đường. Bà dịu giọng hỏi: “Có phải đi tìm Tấn Lăng đúng không?”

Tạ Huyên vốn không nghĩ sẽ giấu diếm được, thành thật gật đầu.

Tạ phu nhân có chút bất mãn: “Tấn Lăng đã đồng ý với ta, sẽ không dây dưa với con nữa.”

Tạ Huyên vẫn rũ mi rũ mắt: “Là Như Hối cưỡng bách nàng.”

Tạ phu nhân là người từng trải, cũng biết nam nữ hoan tình là vậy, càng không muốn xen vào việc trong phòng của nhi tử cùng nữ lang, tùy ý nói: “Con đã thích, vậy lưu lại đi.”

Làm như nghĩ đến cái gì đó, bà lại nói: “Tháng giêng năm nay thời tiết tốt, các thế gia sẽ gặp nhau bái kiến, lui tới đi lại, đến lúc đó con gặp lại mấy nữ lang Vương gia, Hoàn gia, các nàng đều đã cài trâm.”

Tạ Huyên thản nhiên cự tuyệt: “Con có công chúa là đủ rồi, Như Hối sẽ không hòa li, càng sẽ không cưới cô dâu khác.”

Tạ phu nhân nhíu mi, mang theo điểm tức giận mắng: “Như Hối, Tấn Lăng kia có cái gì tốt mà có thể làm con mãi chấp mê bất ngộ như thế!”

Tạ Huyên cúi đầu, khẩn cầu nói: “Con thỉnh mẫu thân thành toàn.”

“Nếu Tạ gia vẫn luôn không đồng ý, có phải con tính không minh bạch mà cùng nàng sống như vậy cả đời?”

Tạ phu nhân hỏi lại, rồi lần nữa phân tích cho chàng cực kì rõ ràng: “Ta cùng với phụ thân con đã bàn bạc chắc chắn, trăm năm công khanh của Tạ gia, tuyệt sẽ không để cho Tấn Lăng, loại phụ nhân vô tài đức, vô quy củ chấp chưởng nội trợ.”

Tạ Huyên cố chấp nói: “Mẫu thân, Như Hối cũng nói qua, con chỉ cần Tấn Lăng.”

Chàng nhẹ giọng cãi Tạ phu nhân: “Như Hối chịu ân huệ nuôi dưỡng của gia tộc, tương lai lý ra nên xuất sĩ, vì hưng thịnh của gia tộc cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Nhưng vợ của con, chí hướng nàng không ở hậu viện lang quân, con cũng không cần nàng vì Tạ gia phụng hiến chính mình.”

“Mẫu thân trong lòng cũng rõ ràng, đại ca, tam đệ đã cưới quý nữ hai nhà Vương - Hoàn, như hối có cưới hay không, đối gia tộc không có quá quan trọng.”

Lời tuy như thế, nhưng Tạ phu nhân không nghĩ so với chị em dâu lại kém hơn một cái đầu, càng không muốn có đứa con dâu thanh danh hỗn độn, trở thành trò cười lúc trà dư tửu hậu của các thế gia.

Nàng tận tình mà khuyên nhủ: “Như Hối, ta cùng phụ thân sinh dưỡng con, dạy con thành người, chỉ mong con có hiền thê mỹ thϊếp, làm thế gia lang quân tài cao được người người kính ngưỡng.”

Tạ Huyên lắc lắc đầu, biểu cảm nghiêm túc: “Mẫu thân nói có lý, nhưng kia không phải con muốn, Tạ Như Hối càng muốn sống theo chính ý nguyện của mình cả đời.”

Thấy chàng cứ khăng khăng cố chấp, Tạ phu nhân nổi giận, thanh âm lạnh lùng: “Thân là con cháu danh gia vọng tộc, từ nhỏ con đã biết, không thể làm theo bản tính, có rất nhiều bất mãn, cũng cần thiết cẩn tuân hiếu đạo!”

Bà cảnh cáo nói: “Hoàn Nhị Lang là vậy, Như Hối con cũng không làm được ngoại lệ.”

Trong ánh đèn dầu mơ màng, mặt Tạ Huyên lúc sáng lúc tối, chàng dập đầu chạm đất, nằm ở dưới chân Tạ phu nhân, lẳng lặng nói: “Tạ gia nuôi dưỡng con, con không thể bất hiếu với gia tộc. Công chúa tốt với con, con cũng không thể phụ công chúa.”

Chàng ngẩng đầu, vai lưng thẳng tắp, yên lặng rút ra một con dao phòng thân từ trong tay áo.

Lưỡi dao sắc bén chợt lóe lên ánh sáng màu bạc, trong chớp mắt liền đâm thủng ngực, mũi dao chọc vào xương cốt, đâm sâu không nổi nữa Tạ Huyên mới ngừng tay. Máu tươi nồng đậm nhiễm thấu bạch y.

Ở dưới ánh mắt kinh hãi của Tạ phu nhân, chàng cố nén máu tươi ập lên sắp trào khỏi miệng, nhàn nhạt mà mỉm cười: “Mẫu thân, Như Hối không thể ngu hiếu, cũng không thể bạc tình. Con chỉ có thể lấy máu thề, mặc dù goá bụa mà sống quãng đời còn lại, cuộc đời này cũng tuyệt không bỏ vợ cưới người khác.”

Một sợi tơ máu theo khóe miệng chảy xuống, chàng cắn răng nhịn đau rút con dao nhỏ ra, máu bắn đầy đất, chỗ bị thương ở ngực có máu loãng còn không ngừng cuồn cuộn trào ra bên ngoài.

Sắc mặt tái nhợt, chàng cuộn tròn thân thể ngã trên mặt đất, hô hấp mỏng manh giống như ngay sau đó sẽ chết đi, nhưng vẻ mặt lại là không oán không hối hận: “Mẫu thân, đây là… Như Hối quyết tâm, hi vọng mẫu thân cùng gia tộc thành toàn.”

Tạ phu nhân thấy chàng không sợ chết, liền biết trong lòng chàng sớm đã có tính toán này. Bà tức giận đến quỳ rạp trên mặt đất, ấn miệng vết thương, vô cùng đau đớn khóc lớn mắng to: “Tạ Như Hối, ngươi, cái đồ bất hiếu này…”

Đang hoảng loạn, bà bất chấp dáng vẻ đoan trang, chạy tới cửa cao giọng khóc kêu: “Mau tới đay, người đâu, kêu lang trung…”

Lời editor: Tui đã quay lại với các bà rùi đây, hãy cổ vũ tinh thân để tui cố gắng chăm chỉ hoàn truyện nhaa. Loveeee