Chương 51

Tân niên mới bắt đầu, Tạ phủ người đến người đi, ăn uống linh đình, đèn hoa rực rỡ, mỹ tì như mây, mỗi ngày ầm ĩ đến nửa đêm mới nghỉ.

Phù Phong Viện lại là nơi quạnh quẽ nhất, tiểu tỳ nhỏ tuổi quỳ gối trong bếp, cẩn thận mà sắc thuốc.

Tạ phu nhân mang vẻ mặt mệt mỏi, ở trước cửa cùng lão lang trung nhẹ giọng nói chuyện với nhau.

Tạ phu nhân thở dài: “Đã mấy ngày rồi, vì sao còn không thấy tỉnh lại? Nói là không tổn thương đến tâm mạch, nhưng sốt cao không lùi, thần trí hôn mê, uống thuốc cũng không có tác dụng gì.”

Lão lang trung hồi tưởng một màn mới vừa rồi kia, lang quân mảnh khảnh mặc đồ trắng nằm ở trên giường, thần trí hôn mê, nhưng ngẫu nhiên trong lúc ngất lịm miệng vẫn lẩm bẩm, mơ mơ hồ hồ mà gọi khuê danh của một nữ lang, tựa hồ là Kiều Kiều gì đó.

Tuổi lớn, tai ông cũng nghễnh ngãng, nghe không được âm thanh nhỏ, nhưng trong mấy nhà cao cửa rộng, luôn có chuyện riêng tư không muốn bị phát hiện ra.

Lão lang trung không dám nói thẳng: “Vết thương đã chữa trị khỏi, sốt cao cũng dễ hạ, nhưng lang quân tâm tư tích tụ tâm bệnh, bệnh tình lại càng nặng thêm.”

Tạ phu nhân nghe vậy, không có trả lời, chỉ lệnh cho ma ma bên người đưa lão lang trung ra về.

Lộn trở lại, bà ngồi ở bên giường, ngóng nhìn khuôn mặt gầy ốm của con trai thật lâu sau.

Nghĩ đến lúc chàng mới sinh, ngọc tuyết đáng yêu, khi thiếu niên sớm bộc lộ trí tuệ lại ngoan ngoãn, cho tới bây giờ nếm được tư vị tình yêu, vì nữ lang mình âu yếm, kiên quyết nhảy vào lửa.

Người làm mẹ, còn có thể thế nào, còn có thể nhìn con trai buồn bực, tinh thần sa sút đi tìm chết không thành ư. Cuối cùng bà vẫn lựa chọn bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Tạ phu nhân lại lần nữa quang lâm đến phủ hương quân.

Khi bà tới, Tiêu Kiểu Kiểu đang lười biếng nằm trên giường ở trong sân phơi nắng, một bên Tụng Phong đọc tiểu thuyết cho nàng nghe.

Tạ phu nhân từ xa trông thấy một màn này, tức giận đến tưởng trực tiếp quay đầu liền đi.

Con trai bà đang không biết sống chết nằm ở trên giường mấy ngày nay, nữ lang nó tâm tâm niệm niệm thì lại hay rồi, chẳng những không đi thăm, còn có thể nhàn hạ thoải mái ở trong phủ cùng nam sủng hưởng thụ.

Tiêu Kiểu Kiểu thấy Tạ phu nhân tới, đứng dậy sửa sang lại dáng vẻ, cho Tụng Phong lui xuống.

Đào Chi chuyển đến giường nhỏ, án kỉ, phụng dưỡng người tới ngồi chờ. Hai người liền hơi mỏng ánh nắng, ở trong viện ăn xong rồi trà.

Tạ phu nhân từ sau năm mới không quá rảnh rỗi, lúc cần thiết phải làm đương gia chủ mẫu tham dự yến tiệc, lo liệu mọi việc trong phủ, lúc nhàn tay liền đi Phù Phong Viện, tự tay chăm sóc cho con trai bị trọng thương.

Lúc này đã vào xuân, ngày lễ tươi đẹp, gió nhè nhẹ phẩy, ngẫu nhiên có chú chim yến ở trong viện, đậu trên đầu cành nhẹ nhàng nỉ non.

Tinh tế phẩm một ngụm trà, có hương mai nhàn nhạt, Tạ phu nhân thở dài: “Hương quân thật là tiêu sái.”

Tiêu Kiểu Kiểu cười nhạt: “Tấn Lăng từ nhỏ sinh ra nơi hương dã, bất quá cũng hiểu rõ cái gì nên muốn, cái gì không nên muốn thôi.”

Tạ phu nhân không tỏ thái độ hỏi: “Kia y theo lời hương quân nói, cái gì nên muốn, cái gì không nên muốn?”

Tiêu Kiểu Kiểu vẫn cười nhẹ: “Có thể đạt được là nên muốn, không thể có được liền không cần.”

Thấy nàng ăn nói hàm hồ, Tạ phu nhân làm rõ: “Ngươi nói Như Hối sao? Đây là lý do ngươi không đi thăm nó?”

Tiêu Kiểu Kiểu thản nhiên: “Phu nhân cảm thấy là vậy thì là như vậy.”

Nàng thản nhiên làm Tạ phu nhân không thoải mái trong lòng, thở dài: “Như Hối bị thương rất nghiêm trọng.”

Tiêu Kiểu Kiểu không cho là đúng: “Chính hắn hạ tay, chắc chắn sẽ có chừng mực.”

Nàng nhìn Tạ phu nhân, không tỏ ý kiến mà cười: “Hắn chịu trọng thương, ta tin tưởng Tạ gia có thể tìm người chữa trị tốt cho hắn.”

Thái độ ba phải cái nào cũng được này, nhìn không ra là để ý hay là không để bụng. Tạ phu nhân thẳng thắn nói: “Lang trung nói Như Hối là do tích tụ với tâm bệnh, cứ thế hôn mê bất tỉnh, bệnh tình ngày một nặng thêm.”

Tiêu Kiểu Kiểu không tin chuyện khổ nhục kế này, cười lạnh trào phúng: “Phu nhân giáo dục nhi tử, hắn có tính tình gì, ngài còn không rõ ràng sao?”

Nàng đứng lên, lãnh đạm làm ra tư thế muốn đuổi người: “Phu nhân nếu tới chỉ muốn nói với ta về bệnh tình của lang quân, thứ lỗi cho Tấn Lăng không hiểu y học, mời phu nhân trở về đi.”

Tạ phu nhân biết nàng không hiểu lễ nghĩa, còn bị nàng làm cho tức giận đến sắc mặt trắng bệch, oán trách nói: “Như Hối cùng ngươi từng là phu thê, ngươi lại nhẫn tâm như thế? Nó sinh tử không rõ, hôn mê quên cả cha mẹ, còn nhớ đến ngươi…”

Tiêu Kiểu Kiểu ngắt lời Tạ phu nhân, tinh tế nhắc nhở bà: “Phu nhân sai rồi, là Tạ gia đối với Tấn Lăng nhẫn tâm trước. Tạ gia cưới cô dâu như ta về để cho người ngoài khinh bạc, còn ở trong phòng đích công tử trộm bài trí hương tránh thai. Ta và hắn là phu thê còn chưa có hòa ly, các người đã bàn tính để hắn cưới quý nữ khác.”

Nàng cảm thấy có chút buồn cười, hỏi: “Phu nhân còn tới trách cứ kẻ nghèo túng như ta tâm địa tàn nhẫn, nhưng Tạ gia các người đối với công chúa được cưới hỏi đàng hoàng như ta đã làm người tốt hay chưa?”

Tuy rằng sự việc xảy ra có nguyên nhân, nhưng cách làm của Tạ gia rốt cuộc cũng không quang minh chính đại, Tạ phu nhân yên lặng.

Tiêu Kiểu Kiểu hồi tưởng nói: “Đúng vậy, Tạ gia cũng làm quá nhiều người tốt chuyện tốt. Khi ta đồng ý hoà ly cùng Như Hối, Tạ gia giúp đỡ không ít, cũng cho tiền tài vải vóc, điền viên trang sản. Đối với chuyện này, trong lòng Tấn Lăng phi thường cảm kích.”

Giọng nói của nàng vừa uyển chuyển, nàng nhìn thẳng về phía Tạ phu nhân, đem quan hệ làm rõ rành mạch: “Phu nhân, nhưng việc nào ra việc đó. Tạ gia giúp ta, là ta lấy điều kiện trao đổi ích lợi, không phải lý do để phu nhân bức ta hiệp ân báo đáp!”

Nàng nói ra lời trong lòng: “Bệnh tình của Như Hối, xin thứ cho ta bất lực.”

Đây là ý tứ, một chút đều không để bụng.

Tạ phu nhân nghĩ đến con trai còn nằm ở trên giường, hơi thở thoi thóp, tức giận mắng: “Tấn Lăng, chẳng lẽ trong lòng ngươi một chút cũng không có nó sao?”

Tiêu Kiểu Kiểu không cam lòng yếu thế phản bác: “Lòng ta có hắn, sẽ vì hắn mà chịu thiệt ư? Dựa vào cái gì?”

Nàng lạnh nhạt mà cười: “Vì yêu mà làm bản thân chịu thiệt, đây không phải là tác phong làm người của Tấn Lăng ta. Từ nhỏ ta yêu hận rõ ràng, sự việc đến nước này đều là gậy ông đập lưng ông.”

Tạ phu nhân thấy nàng bướng bỉnh, thái độ mềm mại dần, phóng khoáng điều kiện hạn chế, khuyên nhủ: “Tạ gia để cho ngươi sinh con, đợi sinh hạ con nối dõi, hứa sẽ giữ vị trí bình thê cho ngươi.”

Nhưng Tiêu Kiểu Kiểu nghe được chỉ muốn cười ha ha, thế gia thật đúng là cuồng vọng tự đại, nghĩ nữ lang nào cũng đều muốn vào phủ nhà họ, dán lên người lang quân nhà họ.

Nếu là nữ lang không kiến thức, nghe thấy lời của Tạ phu nhân, khẳng định sẽ bị hù dọa, đáng tiếc, Tạ Như Hối hứa giữ vị trí vợ cả nàng còn không muốn, càng đừng nói bình thê.

Tiêu Kiểu Kiểu thật sự rất muốn huỷ diệt uy phong Tạ gia, nàng xinh xắn đáng yêu mà cười: “Tạ phu nhân sợ là không biết, đôi ta mới vừa thành hôn không lâu, ta liền phát hiện huân hương trong phòng có vấn đề. Con trai ngoan của ngài kia không nhìn được cảnh ta khóc nháo, sớm đồng ý để cho ta sinh hài tử.”

Thấy Tạ phu nhân kinh ngạc, nàng cũng làm như kinh ngạc theo, thanh âm yêu kiều nói: “Như thế nào, phu nhân không biết tình hình ư? Hay là Như Hối vẫn luôn gạt ngài?”

Tạ phu nhân tức giận đến nói không ra lời, Tạ Huyên đích xác không có đề cập tới chuyện này cùng trưởng bối trong nhà. Bà có nhiều tai mắt ở Phù Phong Viện như vậy, vẫn còn bị giấu giếm đến không biết gì.

Bà đánh giá vòng eo của Tiêu Kiểu Kiểu, tinh tế như liễu, một tay có thể ôm hết.

Tiêu Kiểu Kiểu đâm thủng tâm tư của bà: “Ta đoán phu nhân đang suy nghĩ, đã lâu như vậy, vì sao ta vẫn không có hoài thai?