Chương 6

❋ 006. Lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙

Hương Phấn được bọn tỳ nữ và Chu ma ma đưa vào ngủ phòng, có chút kinh ngạc, mùi hương sau khi hoan ái, mùi hương của sự phóng đãng tràn đầy ập vào mũi, trên mặt đất, trong giường đều có nước, công chúa hình như ngủ rồi.

Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm nghiêng, chăn bị vén lên, đắp trùm eo mông là một kiện áσ ɭóŧ, hai má ửng hồng chưa tan, còn lưu lại thoả mãn sau tình nồng.

Chúng tỳ nữ đều là thiếu nữ chưa lấy chồng, thấy cảnh vậy không khỏi âm thầm mặt đỏ tim đập, tình hình chiến đấu của công chúa và lang quân quá kịch liệt, cực kỳ xấu hổ. Tỳ nữ trực đêm nghe được trong phòng truyền tới tiếng công chúa mơ hồ khóc lóc rêи ɾỉ yêu kiều, âm thanh a a xin tha, kêu đến ngứa ngáy bồn chồn tâm hồn người khác.

Công chúa là mỹ nhân, như hoa nở trên trời mây, lại bị lang quân hung hăng yêu thương quá mức, giờ phút này thật sự xinh đẹp tuyệt trần, quyến rũ tận xương, khiến người nhìn nhộn nhạo trong lòng.

Bọn tỳ nữ rất hâm mộ, thân phận lang quân cao quý, lại có tướng mạo phong lưu, các quý nữ thế gia đều say mê, miễn bàn tới các nàng, nhưng cũng chỉ dám nhìn từ xa.

Tạ phu nhân trị gia rất quy củ, nghiêm khắc, có một con trai như chàng, cực kỳ coi trọng. Năm ấy lang quân mười bốn tuổi, trong phòng có một tỳ nữ ít tuổi muốn bò lên giường mà chưa thành, bị phu nhân hạ lệnh đánh chết. Từ đó về sau bọn tỳ nữ trong phủ không dám nảy sinh tâm tư, ý đồ gì xấu.

Phải biết rằng, chỉ có tỳ nữ nhà gia giáo mới có tư cách hầu hạ dòng chính Tạ gia, tỳ nữ có thể vào phòng hầu hạ tương đương với một nửa thân phận tiểu thư. Bình thường ngoại trừ hầu hạ chủ tử, việc khác không dính tay, phía dưới còn có tỳ nữ cấp thấp hơn nghe các nàng sai phái.

Lang quân tuy tốt, tính mạng càng quan trọng hơn, lại nói dường như không nữ tử nào lọt vào mắt xanh của chàng. Trước đây thứ nữ của Vương gia cũng là tài sắc song toàn, tự tiến cử hầu hạ chuyện gối chăn, tự cam chịu làm thϊếp đều bị lang quân cự tuyệt.

Nhưng Hương Phấn cảm thấy mình cùng tỳ nữ khác không giống nhau. Chu ma ma là mẫu thân nàng, là tỳ nữ hồi môn đi theo phu nhân, ở trong phủ cực có thể diện.

Hương Phấn ban đầu cũng ở trong viện phu nhân hầu hạ, bởi vì diện mạo mỹ diễm, ngực lớn mông tròn, trước lúc lang quân thành hôn, được phu nhân đưa tới dạy bảo lang quân việc phòng the. Mẹ nàng là sau khi lang quân đại hôn, do công chúa không để ý tới việc vặt ở Phù Phong Viện, nên phu nhân sai phái lại đây hỗ trợ coi chừng.

Tuy lang quân vẫn chưa truyền nàng vào hầu hạ, nhưng nàng nghĩ, để giữ thể diện của phu nhân, lang quân thu nàng vào phòng cũng là chuyện sớm muộn.

Bởi vì mối quan hệ này, nàng đối với công chúa, ngoài việc cực kỳ hâm mộ, còn nhiều phần không cam lòng.

Công chúa thoạt nhìn rất mệt mỏi suy yếu, vẫn mơ màng mà ngủ, lúc được hầu hạ tắm rửa cũng chưa hé mắt.

Hương Phấn nhìn ngực công chúa đầy vết đỏ li ti, trên eo, hai bên sườn, hông xanh tím, còn có hoa huyệt sưng đỏ kia, vừa thấy đã biết bị người chơi qua.

Nàng khinh thường trong lòng, quả thật là xuất thân nơi thôn dã, chỉ biết dựa vào thân thể da thịt quyến rũ lả lơi với lang quân. Có một việc đáng chú ý, nghe nói nàng ấy thường ở phủ công chúa cùng một tên hoạn quan tư tình không rõ, nào có giống chủ mẫu trong mấy gia đình nhà cao cửa rộng.

Công chúa gì chứ, lang quân coi nàng như vật dưới háng mà chơi đùa thôi, trừ đêm tân hôn ra, ngày thường nàng ở phòng ngủ chính Phù Phong Viện, lang quân đều không nghỉ ở cùng một chỗ với nàng.

Phu nhân mặc kệ nàng, có lẽ cũng chướng mắt nàng. Có ai không biết nàng làm công chúa sẽ chẳng được lâu, thời cuộc bên ngoài mọi người đều có nghe thấy, hoàng đế sinh bệnh cũ, lại không con trai, hoàng tử họ hàng gần yếu đuối vô dụng. Tể tướng thế lực lớn mạnh, hoàng quyền sớm muộn gì cũng để cho hắn lấy dễ như chơi.

Đến lúc đó, Tấn Lăng công chúa, con gái ruột cựu hoàng, làm sao có thể kết cục tốt đẹp. Thủy An trưởng công chúa chính là vết xe đổ, không con không được sủng ái, ai sẽ bảo vệ nàng. Hoàn gia tuyên bố với người ngoài Thủy An trưởng công chúa chết bệnh chính là cách làm để giữ thể diện, dù nàng hương tiêu ngọc vẫn không quá bị nhục nhã.

Không có thể diện, bị thế gia hưu bỏ, công chúa mất nước, nhà ai dám thu ai dám cho ở lại, hơn nữa nàng sinh ra đã sở hữu nhan sắc, mỹ mạo tuyệt trần, dễ bị người ước mơ khao khát. Nếu rơi vào tay phường háo sắc, thành ra ngàn người gối, vạn người cưỡi, lưu lạc thành kỹ nữ thân tàn ma dại bị người ta chơi chán, dẫm đạp.

Hương Phấn có thể tưởng tượng được, những người khác trong lòng cũng đều rõ ràng. Kẻ hầu hạ các chủ tử trong gia tộc lớn, tỳ nữ tôi tớ được ở gần người quyền quý, đều tuyển chọn từ những người thông minh.

Khi tắm rửa cho công chúa, Hương Phấn thấy bụng nhỏ phẳng lì của công chúa có một chỗ hơi hơi phồng lên. Nàng khó hiểu nhìn mẹ.

Chu ma ma là người từng trải, vươn hai ngón tay ở chỗ căng phồng trên bụng nhỏ kia, mát xa theo vòng tròn hai cái, đẩy nhẹ nhàng xuống phía dưới, công chúa ưm một tiếng, lỗ nhỏ khít chặt khẽ nhếch, chậm rãi chảy ra một dòng trắng đυ.c.

Đó là tinh hoa từ dươиɠ ѵậŧ lang quân. Hương Phấn liếc mắt nhìn công chúa, nói không nên lời, chẳng rõ là hâm mộ hay ghen ghét, trong lòng thầm hận công chúa phóng đãng. Có lẽ là quá nhập tâm, nàng nói một câu: “Đúng là phong tục bại hoại tận xương, dám đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ lang quân ăn đến sâu như vậy.”

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng chúng tỳ trong phòng tắm đều nghe được, sắc mặt kinh hãi.

Tuy biết Hương Phấn ở Phù Phong Viện có thân phận đặc biệt, là thông phòng thị tỳ trước khi thành hôn phu nhân đưa cho lang quân, trưởng giả ban, không thể từ chối, nàng sớm hay muộn sẽ là người trong phòng lang quân, bình thường mọi người cũng đều ưu ái nàng. Nhưng nàng ở trước mặt công chúa làm càn trào phúng, là việc mọi người không nghĩ tới.

Hương Phấn trong nháy mắt đã sợ hãi, quẫn bách, thế mà mình dám làm trò trước mặt công chúa, nói ra suy nghĩ trong lòng. Trộm nhìn công chúa, công chúa không hề cử động, vẫn ngủ say.

Chu ma ma sống vài thập niên ở thế gia, nghe lời này quả thực muốn đánh chết đứa con gái không biết điều.

Bà hạ thấp giọng mắng chửi Hương Phấn: “Tiện nhân, chuyện trong phòng lang quân là việc cho tỳ nữ như ngươi xen vào sao, phạt ngươi một năm tiền tiêu vặt, còn dám ở trước mặt chủ tử làm càn liền đuổi ngươi ra khỏi phủ.”

Dứt lời, bà nhìn thoáng qua phía công chúa, thấy công chúa vẫn chưa tỉnh, nói nhỏ: “Công chúa xinh đẹp, là nàng dâu mới đang tân hôn, lang quân tất nhiên là trìu mến thương tiếc.”

Chu ma ma lại đá Hương Phấn một cái: “Con tiện nhân, lỡ nói mạo phạm công chúa, còn không mau cút đi.”

Hương Phấn tự biết mẹ nàng sợ công chúa nghe được, vội vàng vấn tội trước công chúa, tìm bậc thang cho nàng thoát tội.

Về sau tình thế như thế nào tạm thời không nói đến, nhưng hiện tại công chúa rốt cuộc vẫn là công chúa, là vợ cả lang quân cưới hỏi đàng hoàng, bên trong tuy không hẳn vậy, nhưng ngoài mặt mũi vẫn phải làm đủ.

Hương Phấn bất kính, nếu công chúa khăng khăng đem nàng đánh gϊếŧ, phu nhân cùng lang quân đương nhiên sẽ không nhân nhượng bất kỳ tỳ nữ nào làm mất mặt công chúa.

“Chậm đã.” Mọi người cho rằng công chúa đã chìm vào giấc ngủ, bỗng đột nhiên lên tiếng, thấp giọng mà gọi nàng lại.