Chương 7: Dạy dỗ Hương Phấn

Không có nói tên, nhưng tất cả mọi người biết, kẻ công chúa gọi chính là Hương Phấn.

Công chúa không ngủ, công chúa nghe được. Hương Phấn không dám đi, xoay người quỳ xuống.

Tiêu Kiểu Kiểu thong thả ung dung đứng dậy, để bọn tỳ nữ lau khô thân thể của nàng, thay áo ngủ sạch sẽ.

Ngày thường nếu nàng về chính phòng Phù Phong Viện vẫn luôn dùng nô tỳ của Tạ phủ, hai tỳ nữ bên người Đào Chi, Liễu Mầm, trở về cũng chỉ cho ở ngoài phòng canh gác.

Chuyện này tựa hồ là sự ăn ý của nàng cùng Tạ Huyên. Nàng không để người của mình hầu hạ ở Phù Phong Viện, đồng thời, Tạ Huyên cũng không cho người đi phủ công chúa giám sát nàng.

Thế gia nói đưa tỳ nữ tôi tớ hầu hạ, chẳng qua là muốn an bài thêm mắt theo dõi. Nàng lười dối trá diễn kịch cùng Tạ Huyên, Tạ phủ cũng đừng tìm người ứng phó nàng. Hai bên hoà hảo.

Tạ Huyên chướng mắt nàng, đối đãi nàng lạnh nhạt, làm nhục nàng, nàng đều có thể khẽ cắn môi chịu đựng. Nhưng tỳ nữ Tạ gia cũng dám trào phúng nàng.

Tiêu Kiểu Kiểu trong lòng bốc hỏa thiêu cháy rừng rực, thiêu chết chính mình, cũng thiêu chết Tạ Huyên cùng ả tiện tì Hương Phấn này.

Nàng xấu hổ hận chính mình không biết cố gắng. Biết rõ Tạ Huyên ở trên giường chính là giả ý ôn hoà tình cảm, chàng chính là muốn làm nhục nàng, đùa bỡn nàng, tới thỏa mãn khao khát du͙© vọиɠ của chàng.

Trong lòng biết không nên đối với Tạ Huyên ôm bất luận chờ mong gì, lại vẫn là trầm mê tình sự chàng mang cho nàng. Nàng ở dưới thân chàng giống như da^ʍ phụ, khóc lóc, kêu, cầu xin bị chàng làm, còn lần lượt cao trào, sung sướиɠ đến không thể khống chế chính mình.

Tiêu Kiểu Kiểu không dám nhìn thẳng vào nội tâm bản thân, kỳ thật nàng tự ti, nhút nhát.

Hương Phấn là thông phòng Tạ phu nhân đưa tới, Tạ Huyên thu dùng nàng không muốn quản, cũng không quản được.

Nhưng một ả nữ tỳ thông phòng cũng dám ở ngay trước mặt mở miệng hạ nhục nàng, đơn giản là vì nàng không được Tạ phu nhân và Tạ Huyên tôn trọng.

Nếu Tạ Huyên cưới Thanh Hà đích nữ Thôi Viện, Hương Phấn mà có lá gan nói lời này, phỏng chừng không chờ Thôi Viện vào cửa nàng đã bị tống cổ ra ngoài rồi.

Rốt cuộc là Tiêu Kiểu Kiểu nàng thấp cổ bé họng, một công chúa vô dụng của quốc gia đang nguy ngập, về sau còn muốn ỷ bám vào Tạ Huyên mới có thể sống sót.

Nàng thì tính là vợ cả cưới hỏi đàng hoàng cái gì chứ, để cho tỳ nữ đố kỵ vui vẻ ở trên đầu nàng. Nàng trong mắt Tạ Huyên, khả năng chính là đồ vật để đùa giỡn trên giường mà thôi.

Tiêu Kiểu Kiểu trong lòng cực tức giận, nàng thật sự rất muốn đánh chết Hương Phấn, nhưng nàng cũng là nữ nhân, nàng biết Hương Phấn chỉ là tâm sinh ghen ghét, miệng lưỡi nhanh hơn suy nghĩ.

Nàng hiểu rõ loại cảm giác này, tựa như nàng cũng từng trộm đố kỵ Thôi thị a Viện. Không nói chuyện tài hoa dung sắc, bất luận được sủng ái hay không, chỉ bằng gia thế địa vị là có thể được mọi người kính trọng.

Đánh gϊếŧ Hương Phấn có ích lợi gì, nàng chết, sẽ xuất hiện Hương Phấn tiếp theo. Nàng hạ tay tàn nhẫn có ý nghĩa gì đâu. Cứ có nữ nhân nhớ thương Tạ Huyên, thì sẽ đố kỵ, hận thù nàng. Ai ngờ đâu, nàng ở trong mắt Tạ Huyên, chẳng qua chỉ là nữ nhân để chơi trên giường.

Trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy chính mình thật đáng thương, bị bề ngoài của Tạ Huyên lừa bịp, cảm thấy mình là một nữ nhân đáng thương không biết gì.

Tạ Huyên nội tâm thanh cao kiêu ngạo, nữ lang ái mộ chàng nhiều như cá diếc qua sông, căn bản chàng đều chướng mắt. Có thể làm chàng kính yêu từ trong tim, chỉ có như Thôi Viện, thân phận cao quý giống như chàng, là đích nữ thế gia.

Nàng với Tạ Huyên chỉ là gặp dịp thì chơi, chờ lúc mang thai con nối dõi có đường lui, nàng sẽ không quấn lấy chàng nữa. Mặc kệ về sau chàng cưới Thôi Viện, hay là hiện tại muốn nạp thϊếp, nuôi dưỡng nhân tình bên ngoài, đều tùy chàng, nàng tuyệt đối không sẽ quản.

Bởi vì nàng sẽ không tin tưởng chàng, nàng cũng sẽ không đâm đầu vào ngõ cụt.

Trong thân thể mới vừa chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chàng, lời chàng dịu dàng trân trọng an ủi hãy còn ở bên tai, Tiêu Kiểu Kiểu lại cảm thấy trong lòng lạnh như băng.

Nàng thậm chí dùng ác ý lớn nhất suy đoán Tạ Huyên. Hương Phấn cậy được chiều chuộng sinh ra kiêu ngạo, nói không chừng bọn họ đã ngầm thông đồng với nhau rồi. Tạ Huyên ở trên giường thế nào, nàng quá biết, chàng căn bản không giống như là người sẽ khắc chế ham muốn tìиɧ ɖu͙©.

Tiêu Kiểu Kiểu nhìn Hương Phấn quỳ trên mặt đất, giơ tay hung hăng tát nàng ta một cái, mới cảm thấy giải tỏa mối hận. Thần sắc của nàng cao cao tại thượng, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lang quân nhà ngươi thì tự đi tìm hắn, ở trước mặt ta gióng trống khua chiêng có ích gì.”

Có vẻ như nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng nàng mang theo điểm ác ý, cười: “Chỉ cần lang quân nhà ngươi đồng ý, ta có thể nâng ngươi làm thϊếp.”

Thế gia phu nhân trước mặt hạ nhân nói chuyện luôn chú ý cẩn thận. Tỳ nữ làm xiêu lòng lang chủ, loại chuyện này không hiếm thấy, xử lý bằng cách đánh phạt hoặc bằng vài biện pháp xấu xa đều có cả.

Nhưng mà, nào có giống như công chúa, lớn mật nói trắng ra, còn bảo Hương Phấn muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì đi tìm lang quân, xin lấy một danh phận, đó không phải bắt nàng ta đi chịu chết hay sao.

Ở Tạ gia, lang quân coi trọng ngươi có thể cất nhắc ngươi, nhưng là nô tỳ chủ động đi cầu xin, sợ là còn chưa được đến gần chủ, đã bị đánh chết. Tôn nghiêm của thế gia, không cho phép ai xâm phạm.

Hương Phấn dập đầu xin tha, khóc thút tha thút thít. Nàng bị mỡ heo che tâm, ghen ghét làm mờ mắt. Lang quân nếu có dễ nói chuyện, bên cạnh chàng sẽ không chỉ có một nữ nhân là công chúa.

Chu ma ma cũng luống cuống, đứng một bên vội vàng quỳ xuống, khẩn thiết mà cầu tình: “Công chúa nói giỡn, lang quân cùng công chúa cầm sắt hòa minh. Hương Phấn hồ đồ mạo phạm công chúa, muốn đánh muốn phạt tuỳ công chúa xử trí, còn thỉnh công chúa nể tình lão nô, tha cho nàng một mạng.”

Tiêu Kiểu Kiểu thật ra không nghĩ nhiều như vậy, lòng nàng chỉ là nghi ngờ Tạ Huyên và Hương Phấn có tư tình.

Câu cửa miệng người ta hay nói, thê không bằng thϊếp, thϊếp không bằng vụиɠ ŧяộʍ, nói không chừng Tạ Huyên một bên ngủ với vợ là nàng, còn một bên lại cùng Hương Phấn lén lút tìm vui trên giường.