Chương 32: Chịu nhục

Bên này ầm ĩ tranh cãi, rất nhanh tới tai đông đảo khách khứa, nam tân nữ quyến đều đủ cả.

Công chúa phong lưu cùng thế gia công tử ăn chơi trác táng, ai có thể chơi lớn hơn, người xem náo nhiệt không chê chuyện bé xé ra to.

Canh cửu lang thấy có người đưa Tạ phu nhân lại đây, làm bộ làm tịch, bước tới trước bẩm: “Tạ phu nhân, thế chất quấy rầy ngài. Công chúa say rượu thất đức, quyến rũ ta, Cửu lang không biết công chúa, chẳng may nói năng vô lễ vài câu, công chúa thẹn quá hoá giận, đẩy ta xuống nước, muốn Cửu lang chết đuối ở Tạ gia.”

Mặt dày vô liêm sỉ, Tiêu Kiểu Kiểu tức cười, nàng lập tức châm chọc nói: “Canh cửu lang, ngươi đúng là tự cao tự đại, ngươi cảm thấy ta có thể nhìn trúng ngươi sao?”

Ai ai cũng biết Tấn Lăng công chúa có phu quân dung mạo sắc xuất chúng, Canh cửu lang ngoại hình nhạt nhẽo này, ở trước mặt nàng thật là không đủ lọt vào mắt xanh.

Nàng xoè tay ra, biểu tình vô tội, chậm rãi nói: “Còn nữa, một nữ lang mảnh mai như ta không phải đối thủ của ngươi, là ngươi bị sắc đẹp mê hoặc che tâm, trượt chân rơi xuống nước.”

Canh cửu lang bị nàng khinh thường, kích động giận dữ, lại bị nàng giả vờ vô tội làm tức đến nghẹn họng: “Tấn Lăng công chúa, ta bị sắc đẹp làm mờ mắt, ngươi thì là cái mặt hàng tốt đẹp gì! Phong lưu phóng đãng, quan hệ nam nữ linh tinh, tình lang nhiều không đếm xuể, trong số những người ở đây cũng có đấy.”

Bỗng nhiên Canh cửu lang nhìn vào đám đông, nhìn đến một lang quân mảnh khảnh cao gầy, chỉ vào hắn hô lớn: “Thượng thư họ Chu kia, không phải ngươi nói, ngươi cùng công chúa từng có mối nhân duyên sao?”

Thượng thư: “…”

Canh cửu lang hướng đến Tiêu Kiểu Kiểu, đắc ý dào dạt, liếc mắt một cái, lớn tiếng nói: “Không phải ngươi nói công chúa khen ngươi ở trên giường hầu hạ giỏi sao?”

Thượng thư: “…”

Thượng thư cúi đầu ấp úng nửa ngày cũng chưa nói nổi một lời.

Mọi người chỉ cho là trước mặt mọi người, hắn bị vạch trần chuyện khuê phòng thân mật cùng công chúa, thẹn thùng khó nói.

Thượng thư lang này Tiêu Kiểu Kiểu nhớ rõ, từng gặp qua một lần ở quán trà, uống một chén trà nhỏ, hắn không thú vị lại quá thật thà, nàng không có hứng thú. Nghe nói về sau hắn lại nhờ người đi tìm nàng hai lần, nàng bảo hạ nhân từ chối.

Nhưng tên thượng thư này dám nói bọn họ từng có tư tình, nàng cảm thấy thực buồn cười, cũng là lần đầu nếm mùi vị thời thiếu nữ tùy hứng làm bậy lưu lại khổ.

Hóa ra nam nhân ra vẻ đạo mạo, đều ngầm bẫy nàng.

Nàng từng trêu đùa bọn họ, bọn họ đem chuyện thêm mắm dặm muối, làm như một chiến tích phong lưu kể cho người khác nghe.

Nàng không thật lòng thật dạ, người khác cũng là hư tình giả ý lừa gạt nàng.

Tiêu Kiểu Kiểu tự biết giải thích không nổi, cũng lười nhiều lời, chỉ nói một câu: “Hắn nói không phải sự thật.”

Không biết là nói cho chính mình nghe, hay là nói cho mọi người nghe.

Không ai quan tâm là thật hay giả, công chúa phong lưu vốn là sự thật, thêm một người, thiếu một người cũng không khác nhau gì lớn lắm.

Tạ phu nhân đứng dậy, lạnh mặt, nghiêm túc nói: “Công chúa, đẩy người ta xuống nước là không đúng, ngươi mau xin lỗi Canh gia Cửu lang.”

Tiêu Kiểu Kiểu kính trọng bà là mẹ chồng, thấp giọng phản bác: “Tạ phu nhân, là Canh cửu lang vô lễ với ta trước.”

Công chúa con dâu kiểu gì thế này, trước khi thành hôn phóng đãng dâʍ ɭσạи, sau cũng không biết kiềm chế. Trong yến hội thế gia, dám tự tiện một mình uống đến say sưa không còn biết trời đất gì, không có một chút ý thức làm vợ. Chính mình không có tự tôn, còn đổ lỗi người khác bắt nạt nàng.

Tạ phu nhân tức giận, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói: “Nếu muốn người kính trọng, trước hết phải có tự trọng! Toàn thân công chúa toàn mùi rượu, y phục, phát quan không chỉnh tề, cũng không trách lang quân Canh gia hiểu lầm. Nếu thành thật ở cùng nữ quyến trò chuyện, người khác sao có khả năng thừa cơ lợi dụng. Lang quân Canh gia nói năng lỗ mãng vài câu với ngươi, ngươi liền hại tính mạng người ta, đây không phải là tác phong, xử sự làm người của Tạ gia ta.”

Cảm thấy nói có hơi nghiêm trọng, Tạ phu nhân lại dịu giọng khuyên giải an ủi: “Canh cửu lang trước đây cũng không biết ngươi, người không biết thì vô tội, đều là hiểu lầm.”

Đợi bà nói xong, Tiêu Kiểu Kiểu nâng cằm, cố chấp nói: “Ta sẽ không xin lỗi.”

“Ngươi!” Tạ phu nhân tức giận đến nói không nên lời, thật chưa thấy qua nữ lang không biết điều như nàng.

Tiêu Kiểu Kiểu giơ tay vén mái tóc dài, lộ ra cổ áo, vai áo, tay áo bị người xé nát, đầu vai xương quai xanh trắng như tuyết, trên da thịt có vài vết cào xước rõ ràng, điểm xuyết vài dấu hôn chưa tiêu.

Nàng xé rách một tầng áo cuối cùng, lạnh nhạt mà cười với Tạ phu nhân: “Hắn làm nhục ta.”

Tạ phu nhân nghẹn lời. Bà không thích công chúa, nhưng bà cũng không cho phép mình đứng nhìn công chúa chịu nhục. Công chúa rốt cuộc vẫn là con dâu Tạ gia, làm vậy là vứt đi mặt mũi nhà họ Tạ.

Thôi Viện cúi đầu phân phó tỳ nữ, lệnh nàng đưa một kiện áo choàng phủ thêm cho công chúa.

Tiêu Kiểu Kiểu bất động, tùy ý để tỳ nữ giúp nàng phủ thêm áo choàng Thôi Viện đưa tới.

Đây là thế gia, thế gia mà người trong thiên hạ đều ngưỡng mộ kính trọng. Ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn mọi người, khuôn mặt bọn họ, rõ ràng có thể thấy được, tâm tư bọn họ lại mơ hồ không rõ.

Khi Tạ Huyên tới, từ xa nhìn đến trung tâm xảy ra một màn như vậy.

Công chúa của chàng, quần áo hỗn độn, biểu cảm lạnh nhạt, nàng vén mái tóc dài, xương quai xanh tuyết trắng, trên đầu vai, vết cào, dấu hôn rõ ràng trước mắt.

Rất nhiều người tụ tập, nàng trấn tĩnh, nàng còn mỉm cười. Nhưng Tạ Huyên cảm thấy, trên người nàng, có thứ gì đó, trong nháy mắt vỡ vụn.

Lòng chàng đau như cắt, mắt đỏ lên, gằn từng chữ một, cả giận nói: “Canh cửu lang.”

Chàng đi nhanh tiến lên phía trước, không màng lễ nghi thế gia lang quân, cũng không màng những người khác khuyên can, tay đấm chân đá Canh cửu lang, kéo cổ áo hắn đi đến bờ hồ, một chân đá Canh cửu lang xuống nước.

Tạ phu nhân tức giận giữ chặt chàng, mắng: “Như Hối, thất thố, sao có thể lỗ mãng như thế!”

Tạ Huyên lần đầu tiên ngỗ nghịch lại với Tạ phu nhân, trước mặt người khác chất vấn bà: “Mẫu thân, công chúa là chính thê con cưới hỏi đàng hoàng, nàng chịu nhục trước kẻ khác, người có nghĩ đến thể diện của con không?”

Chẳng qua là ả công chúa sắp mất nước, lấy sắc hầu người, chàng lại coi như bảo bối. Tạ phu nhân bị chặn họng, bực bội.

Tạ Huyên đi đến trước mặt công chúa, ôm nàng vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng bế nàng lên, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Mọi người chỉ có thể nhìn được mái tóc công chúa buông xoã thật dài, như thác nước, mềm mại từ trong lòng ngực lang quân thả xuống dưới.

Hoàn ngũ lang cũng tới chung với Tạ Huyên, khó hiểu hỏi: “Mới vừa rồi cùng nhau du ngoạn trên hồ ngắm cảnh, Như Hối còn nói công chúa nhà hắn trở về rất ngoan, thế nào mà một lát liền nháo loạn thành ra vậy.”

Vương tam lang hiểu rõ mà cười: “Một người không cố ý thả câu nhưng vẫn quyến rũ người khác, người kia lại nguyện ý cắn câu, làm sao không nháo ra chuyện.”

Hoàn ngũ lang kinh ngạc cảm thán: “Công chúa hành sự thật có thể vứt hết thể diện, Tạ phu nhân nói không sai.”

Vương tam lang không tán đồng: “Gϊếŧ địch một ngàn, tự tổn hại 800, vừa quật cường lại ngốc nghếch, không thức thời. Như Hối về sau phải cẩn thận.”