Chương 31: Canh cửu lang

Tiêu Kiểu Kiểu đang muốn đứng dậy rời đi, lại bị hắn kéo lấy ống tay áo.

Hai mắt Canh cửu lang híp lại, vẻ mặt không có ý tốt mà cười nói: “Nương tử à, trên người a lang không thông thuận, muốn nương tử giúp đỡ.”

Tiêu Kiểu Kiểu hất tay hắn, không vui trợn mắt: “Ta thấy ngươi uống nhiều quá, đầu óc không được tỉnh táo rồi đấy.”

Canh cửu lang chỉ cho là nàng lạt mềm buộc chặt, vuốt dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng phồng lên dưới qυầи ɭóŧ, ý bảo nàng: “Thấy nương tử xinh xắn, hạ thân a lang đau đến căng chặt, mong ương tử giảm đau giúp a lang.”

Từ trước đến nay đều là nàng đi quyến rũ các công tử, Tiêu Kiểu Kiểu đã khi nào trải qua hành vi đáng khinh, ngôn ngữ đùa giỡn quá trớn vậy đâu.

Ngay tức khắc nàng giận dữ, hướng đến đầu gối hắn hung hăng đạp một chân, mắng: “Ngươi cút cho ta!”

Thật ra nàng định đá lên tay hắn đang vuốt vật kia, nhưng ngẫm lại hôm nay khách khứa tới đều là con cháu thế gia, cũng không biết là đồ háo sắc nhà ai, say rượu động dục, vạn nhất đá hỏng rồi, còn gây ra phiền toái.

Canh cửu lang vô dụng hèn kém, ngày thường bị nữ sắc tàn phá thân mình. Bị một chân của nữ lang đá liên tục, phải lui về phía sau hai bước, tôn nghiêm mất hết, cũng nổi giận: “Tiện nhân, giả vờ cái gì! Mới vừa rồi ta đều nhìn thấy, ngươi ở trong đình õng ẹo tạo dáng, sờ vυ" đến là hăng say, không phải muốn đi quyến rũ nam nhân chơi ngươi sao!”

Tiêu Kiểu Kiểu thiếu chút nữa thổ huyết, nàng tức giận nói: “Ta uống rượu làm ướt xiêm y, mắt ngươi mù à.”

Nàng vốn đã bốc hỏa trong lòng, trước có Tạ phu nhân, sau có Thôi Viện, hiện tại lại là đồ quỷ say rượu háo sắc. Nàng không muốn dây dưa, càng không kiên nhẫn nói: “Muốn động dục tìm người khác, bà cô đây không có tâm trạng chơi với ngươi!”

Ngang ngược đanh đá, quả thật loại xuất thân nghèo hèn. Canh cửu lang càng không kiêng nể gì, chặn đường nàng: “Ai u, cái miệng lợi hại, thú vị! A lang thích.” Hắn duỗi tay hướng xuống eo Tiêu Kiểu Kiểu định sờ, trong miệng còn sắc tâm nói: “Tới đây, cho a lang sờ, xem miệng dưới có lợi hại không?”

Cùng là lời nói tán tỉnh như Tạ Huyên ở trên giường từng nói, nhưng Tiêu Kiểu Kiểu chưa bao giờ cảm thấy ghê tởm giống hiện tại. Nàng muốn lập tức chửi ầm lên, muốn sờ, sờ con mẹ ngươi đi.

Nhưng ở đây là Tạ gia, nàng sẽ không để bại lộ một mặt thô tục kia ra. Người nhà họ Tạ không thích nàng, nàng cũng chẳng tự làm thiệt thân.

Nàng né tránh hắn, kiềm chế tức giận, lạnh lùng nói: “Cút nhanh, ta không muốn mắng lời khó nghe, càng không định động tay động chân.” Nàng mở miệng cảnh cáo hắn: “Đây là Tạ gia!”

Canh cửu lang bị kí©h thí©ɧ đỏ cả mắt, cởi ra áo ngoài, vỗ vỗ tay, tiến lên định xé rách quần áo nàng, trong miệng còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Tạ gia thì làm sao, hôm nay a lang phải chơi ngươi kêu trời khóc đất, xem ai dám nói một tiếng!”

Tiêu Kiểu Kiểu uống mấy bầu rượu xuống bụng, đã ngất ngây, lại căng não đấu trí với hắn một hồi, lảo đảo, bị hắn bắt được, vạch xiêm y xuống hẳn một bên đầu vai.

Bờ vai tinh xảo cùng xương quai xanh, điểm xuyết vệt đỏ ánh lên trên nền da thịt trắng muốt.

Canh cửu lang nhìn chăm chú, Tiêu Kiểu Kiểu tức điên rồi, cũng bất chấp hình tượng, giãy giụa, tàn nhẫn mắng: “Ngươi là cái đồ khốn nạn, cầm thú, ngươi buông ta ra!”

Lần đầu tiên Canh cửu lang bị nữ lang mắng thế, ngẩn ra. Ngày xưa hắn từng cưỡng bức nữ lang, hoặc là muốn cự còn nghênh, qua lại mấy cái, nửa chối nửa đẩy thành buông xuôi. Hoặc là thật sự thà chết không chịu bị hắn cưỡng ép, cuối cùng cũng chỉ có thể khuất phục hắn.

Cũng không phải chưa có ai mắng hắn, nhưng cầm thú, nham hiểm, nhãi ranh thì thật là mất mặt.

Tính tình nàng mạnh bạo, sức lực cũng lớn, Canh cửu lang túm không được, liền thả tay ra.

Hắn cười khẩy nói: “À, giả trang trinh tiết liệt nữ! Ông đây đều thấy rồi, tối hôm qua rõ là bị nam nhân làm đau đi, có chơi ngươi sướиɠ lên trời không?”

Tiêu Kiểu Kiểu cũng không cần mặt mũi, mắng: “Bà đây sướиɠ hay không sướиɠ liên quan cái rắm gì đến ngươi, cái đồ xấu như con cóc, bà cũng chướng mắt ngươi!”

Canh cửu lang là con vợ cả Dĩnh Xuyên Canh gia, thân phận cao quý, cho dù lang thang hạ lưu, cũng có rất nhiều nữ nhân chiều chuộng hắn. Nào có từng bị một nữ lang thô bỉ xem thường, chỉ vào mũi mắng thẳng như vậy.

Hắn cũng giận tím mặt, duỗi tay đè nàng lại: “Kỹ nữ, không biết xấu hổ, ông đây không thể không chơi chết ngươi!”

Tiêu Kiểu Kiểu lùi ra sau, Canh cửu lang từng bước ép sát. Nàng bị đẩy đến sát ngoài mép đình, không còn đường lui, dưới đình là một hồ nước.

Canh cửu lang mặt lạnh cười châm chọc, tới gần nàng: “Tiện nhân, không phải ngươi rất lợi hại sao! Ngươi lùi đi, có bản lĩnh ngươi nhảy xuống đi!”

Tiêu Kiểu Kiểu không thể nhịn được nữa, không cần nhẫn nhịn. Ngay khi hắn bước lại đây, nàng tránh qua một bên, lưu loát một cái, quăng ngã qua vai, ném Canh cửu lang xuống hồ nước.

Nàng chỉnh lại váy áo, nhưng bả vai kia có phần vải bị xé rách, còn hơi đau, nàng cúi đầu, trên da thịt trắng nõn còn có vài vết cào. Nàng tháo búi tóc, thả tóc dài xuống dưới che khuất đầu vai và xương quai xanh.

Nước hồ không sâu, nhưng Canh cửu lang không biết bơi lội, giãy giụa trong nước, miệng hô to cứu mạng.

Người tuy đáng giận, nhưng tội không đáng chết, chết ở Tạ gia càng phiền toái. Tiêu Kiểu Kiểu đang nghĩ tới việc đi tìm người vớt hắn đi lên, liền thấy có hai tôi tớ nghe được tiếng hô, nhảy xuống nước cứu Canh cửu lang lên.

Nàng không muốn nảy sinh thêm rắc rối, chuẩn bị trốn đi, chỉ nghe được Canh cửu lang ở phía sau hít thở phì phò, giọng mắng ác liệt: “Ngươi, con đàn bà rắn rết tâm địa độc ác, ngươi dám mưu sát con vợ cả nhà thế gia!”

Tiêu Kiểu Kiểu quay đầu lại, bình tĩnh mà mỉm cười: “Là công tử say rượu trượt chân rơi xuống nước, không liên quan đến ta.”

Hai tôi tớ kia hẳn là người hầu Tạ gia, nhìn thấy công chúa tất nhiên là nhận ra, trong đó một người ánh mắt khá hơn, vội bẩm với Canh cửu lang: “Đây là Tấn Lăng công chúa, phu nhân của nhị lang nhà họ Tạ chúng tôi.”

Cũng không trách Canh cửu lang chưa từng gặp Tiêu Kiểu Kiểu. Thế gia nội tình sâu xa rắc rối, đời đời sống trong nhung lụa, khinh thường những người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhân lúc loạn lạc mà thành hoàng tộc, con vợ cả quý nữ nhà thế gia càng khinh thường kết giao cùng con cái hoàng tộc.

Khi Tấn Lăng công chúa gả vào Tạ gia, Canh cửu lang cũng đã tới tham dự yến tiền. Công chúa tiếng “lành” đồn xa, Canh cửu lang chỉ cho rằng nàng là loại ăn chơi trác táng không có gì khác hắn. Loại công chúa bị người chơi nát này, hắn cũng không hứng thú, còn từng thương cảm cho Tạ Huyên, mới vừa thành hôn, trên đầu đã mọc đầy sừng.

Nhưng ai biết, nữ lang váy đỏ xinh đẹp mà đanh đá, miệng độc, tâm địa càng độc, hóa ra lại là Tấn Lăng công chúa.

Trước khi thành hôn, nàng quen thói phong lưu, không biết liêm sỉ, mà còn dám khinh thường tay ăn chơi như hắn, còn nhục mạ hắn.

Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa, Canh cửu lang càng nổi giận, quát hai người hầu nhà họ Tạ: “Tấn Lăng công chúa mưu kế độc sát cửu lang của Canh gia, mau gọi Tạ gia chủ các ngươi tới đây, hôm nay phải lấy lại công bằng cho lang quân Canh gia là ta!”

Lời editor: nữ chính này khum cần ai đến cứu, tự ném yêu râu xanh xuống hồ nước luôn, quá đã 🤣