Chương 30: Ám tranh phong

Khi Thôi Viện tới, Tiêu Kiểu Kiểu đã uống hết một bầu rượu, sắc mặt hơi say.

“Công chúa thật có nhã hứng.” Thôi Viện tư thái nhã nhặn lịch sự ngồi xuống đối diện nàng.

Tiêu Kiểu Kiểu rót cho nàng một chung rượu, đẩy qua: “Nếu Thôi nương tử hứng thú, có thể uống cùng nhau.”

Thôi Viện bưng chén rượu lên, chậm rãi nhấp một ngụm, tán dương: “Rượu uống rất ngon, công chúa cũng không tồi.”

Tiếp chuyện thế gia quý nữ thật là lao lực, Tiêu Kiểu Kiểu không định cùng nàng đánh đố, hỏi thẳng: “Thôi nương tử nói lời này có ý gì?”

Thôi Viện buông chén, cầm khăn lụa lau khóe môi, cao cao tại thượng mỉm cười: “Không có ý tứ gì cả, yêu ai yêu cả đường đi thôi.”

Tiêu Kiểu Kiểu tuy mang tiếng quê mùa, nhưng chỉ là không thích đọc sách, học thức không giỏi, cũng không phải dốt đặc cán mai, cái gì cũng không hiểu.

Yêu ai yêu cả đường đi, nàng vẫn hiểu, thích một người nên thích tất thảy những gì liên quan đến người đó, kể cả điểm xấu.

Đây là Thôi Viện nói, trong lòng nàng yêu thích Tạ Huyên, kể cả công chúa chính thê chàng cưới cũng nhìn đến là thuận mắt.

Tiêu Kiểu Kiểu không khỏi bội phục trí tuệ của thế gia quý nữ Thôi Viện. Nàng nhướng mày cười khẩy: “À, Thôi nương tử thật đúng là rộng lượng. Không giống ta, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát.”

Thôi Viện yên lặng, trên mặt không một gợn sóng, hỏi: “Công chúa đã nghe qua, cứng quá dễ gãy chưa?”

Ý tứ muốn nói, nếu nàng cưỡng cầu Tạ Huyên quá mức, sẽ không có kết cục tốt.

Tiêu Kiểu Kiểu lạnh lùng: “Ta chỉ biết rút củi dưới đáy nồi.”

Sớm nghe nói công chúa được đế hậu nuông chiều hết mực, tính tình vô cùng đỏng đảnh, công chúa muốn lấy cái chết bắt lang quân thoả hiệp ư?

Trong lòng Thôi Viện kinh ngạc một chút, nàng áp chế cảm xúc, cười nói: “Công chúa muốn thà làm ngọc vỡ, không vì ngói lành?”

Tiêu Kiểu Kiểu không muốn tiếp tục nói chuyện vòng vo, cười lạnh thản nhiên: “Đồ vật tựa như trân bảo ở trong mắt Thôi cô nương, nói không chừng đối với ta chỉ là đồ thừa.” Nàng gằn từng chữ một, nói vô cùng rõ ràng: “Không quý báu, bỏ có gì đáng tiếc.”

Lần này Thôi Viện thật sự kinh ngạc, nàng hơi ngẩn người. Có nghe nói qua Tấn Lăng công chúa hành sự to gan lớn mật, lời nói việc làm vô lo vô nghĩ, nhưng công chúa nói thẳng Tạ Huyên là đồ vật, là đồ thừa. Nhìn lại thái độ khinh thường đó, nàng thật sự không ngờ tới.

Thôi Viện hiếm khi hiện ra một chút lúng túng, nhưng sau một lát, nàng lại treo lên nụ cười mỉm đoan trang: “Công chúa nói như vậy, Tạ công tử nghe được sẽ tổn thương.”

Làm bộ làm tịch, rõ ràng nàng ta ước gì mối quan hệ giữa mình và Tạ Huyên không tốt. Vốn Tiêu Kiểu Kiểu đối với nàng có một chút cảm tình, đã bay biến không còn sót lại gì, không kiên nhẫn nói: “Bằng không thì sao, ta nên nói thế nào? Chúc các ngươi trăm năm hoà hợp?”

Trên mặt Thôi Viện có hơi không nhịn được ý cười: “Công chúa nói đùa.”

Tiêu Kiểu Kiểu nhìn kỹ ánh mắt nàng, bỗng nhiên cười: “Các ngươi đúng thật rất xứng đôi.”

Có thể làm một đôi nam nữ chó má dối trá, thi xem ai giả bộ được đoan trang lâu hơn.

Ai ngờ Thôi Viện thoải mái hào phóng nói: “Nếu không có công chúa, ta và chàng vốn là lương xứng.”

Tiêu Kiểu Kiểu quả thực bị chọc cười: “Vậy chúc mong ước của ngươi thành sự thật.” Nàng không muốn nói chuyện với Thôi Viện nữa, xoay người mà đi.

Nhưng Thôi Viện không kiêu ngạo không nịnh nọt, thanh âm từ phía sau truyền đến mang theo sự khıêυ khí©h, nàng nói: “Vậy mượn lời chúc tốt đẹp của công chúa.”

Tiêu Kiểu Kiểu không quay đầu lại.

Tỳ nữ bên cạnh Thôi Viện nhỏ giọng nói: “Nữ lang, nghe ý tứ công chúa, là không thích Tạ công tử, về sau muốn rời đi?”

“Tấn Lăng công chúa có sắc đẹp, Tạ công tử tư dung xuất chúng, nếu nói chàng không thích, không có cảm tình, khẳng định là giả.” Thôi Viện phân tích lời Tiêu Kiểu Kiểu, than nhẹ một tiếng: “Ta hy vọng công chúa nói lời thật lòng, sợ là sợ, nàng trong ngoài không đồng nhất, nói một đằng nghĩ một nẻo.”

Tiêu Kiểu Kiểu thuận tay cầm theo hai bầu rượu, đi đến hành lang dài không một bóng người, giơ hồ lô rượu lên, ngửa đầu uống. Nàng uống một hơi hai bầu rượu gạo, mới cảm thấy trong lòng sảng khoái hơn chút.

Hôm nay Tạ phủ có đại yến đãi khách khứa, người hầu đều bận tối mắt tối mũi, Đào Chi, Liễu Mầm cũng bị phái đi hỗ trợ.

Đình viện vắng người, Tiêu Kiểu Kiểu không quen thuộc với Tạ phủ lắm, cũng không biết đường, liền tùy ý mà đi dạo.

Đi đến một đình nhỏ nghỉ chân, gió lạnh phảng phất, đầu lại hơi đau, phản ứng say rượu làm nàng buồn nôn, oẹ hai tiếng nhưng không nôn ra được gì. Nàng đành phải ghé vào trên bàn đá nghỉ tạm.

Trời nóng, nàng ăn mặc mỏng manh, chỉ một váy dài màu đỏ bằng vải sa, giờ phút này gió lớn, trước ngực cảm giác lạnh lẽo.

Nàng cúi đầu, phát hiện váy áo từ cổ đến ngực đều ướt một mảng, có lẽ do vừa rồi uống rượu bằng hồ lô làm đổ ra. Bốn bề vắng lặng, nàng kéo dải lụa thắt trước ngực, dùng tay phẩy phẩy, có vài giọt rượu rơi xuống.

Đúng lúc Dĩnh Xuyên Canh thị Canh cửu lang uống nhiều rượu đi tiểu xong đi qua bên cạnh ao, lập tức thấy được một màn sắc đẹp kinh diễm.

Trong đình xuất hiện một mỹ nhân váy đỏ, mơ hồ có thể thấy được mái tóc dài như thác nước, làn da trắng như tuyết. Điểm mấu chốt là nàng còn lôi kéo quần áo trước ngực, có vẻ như khát khô khó nhịn, muốn tự sờ soạng an ủi.

Hai mắt Canh cửu lang nhìn đăm đăm, vật dưới háng kia liền đứng lên.

Bình sinh hắn không có chí lớn gì, thích uống rượu, bài bạc, ngủ với gái. Vợ bé thị thϊếp trong nhà nạp mười mấy người, ở thanh lâu sở quán hắn cũng là khách quen, nhưng nữ lang có thể chân chính quyến rũ hắn bốc hoả như giờ, vẫn thật là hiếm thấy.

Mỹ nhân ở phía trước, Canh cửu lang không định bỏ lỡ, hắn lặng lẽ đi qua.

Tiêu Kiểu Kiểu uống quá nhiều rượu, đau đầu choáng váng, quần áo ướt nàng cũng lười để ý, chỉ lo ghé vào nằm bàn đá nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên một bàn tay đặt lên bả vai, nàng mơ mơ màng màng tưởng Tạ Huyên lại đây tìm nàng, mở miệng gọi: “Lang quân.”

Nàng ngước mắt lên, lại kinh ngạc, là một lang quân không quen biết. Tuy lông mày dài, mắt cũng đẹp, ngoại hình khá ưa nhìn, nhưng hắn nhìn chằm chằm nàng, lộ ra thái độ không đúng mực, làm nàng không thoải mái.

Nàng đẩy tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Ta nhận sai người.”

Canh cửu lang tới gần xem nàng, lại nghe nàng nói chuyện, âm sắc êm tai, thèm đến nước miếng chảy cả ra. Nhìn từ xa chỉ thấy bóng dáng là một mỹ nhân, tới gần nhìn kĩ, hoá ra lại là khuynh thành đại mỹ nhân.

Hai hàng lông mày của nữ lang thon mảnh, ánh mắt ngập nước, là diện mạo quyến rũ mị hoặc đến cực điểm, nhưng mũi môi lại tinh tế nhỏ xinh, lộ ra ngây thơ linh động.

Ánh mắt hắn dời xuống, bộ ngực trắng như sữa, căng tròn đầy đặn, phình phình dưới lớp áo váy, vòng eo mảnh dẻ, một tay có thể ôm hết. Xem dáng ngồi này, đùi ngọc cũng thon thả, thẳng tắp. Thật là cực phẩm.

Đáng tiếc là mỹ nhân đã bị phá thân, hắn thầm thở dài trong lòng. Canh cửu lang ngủ qua vô số nữ nhân, có thể phân biệt xử nữ và phụ nhân.

Sắc đẹp mỹ lệ như thế, hẳn là không phải thế gia quý nữ, hắn cũng chưa nghe nói qua, thế gia nào có nữ lang mỹ mạo bậc này. Các phu nhân Tạ gia hắn đều đã gặp, phỏng chừng là thị thϊếp của vị Tạ công tử nào đó.

Trong lòng tự châm chước, Canh cửu lang đánh bạo, giơ tay tới sờ soạng.