Chương 45: Thần nữ mộng

Bên này tỳ nữ săn sóc đưa lang quân vào phòng, sau đó biết điều lui ra.

Ánh đèn chiếu nghiêng, lò hương khói toả lượn lờ, trên bàn có bình sứ màu thiên thanh, cắm một cành hồng mai mảnh khảnh.

Tạ Huyên tùy ý đánh giá, không thể không nói, từng căn phòng trong Mãn Xuân lâu bố trí rất phong nhã.

Chàng dùng phục thạch rồi lại uống rượu, dược tính và cảm giác say cùng dâng lên một lúc, thân thể nóng dần, mồ hôi như nước, ướt đẫm y phục tuyết trắng.

Trong phòng sớm đã chuẩn bị đầy đủ thau tắm có nước lạnh, chàng muốn thoát y xuống nước, ngâm mình tản nhiệt.

Mới vừa cởi bỏ đai lưng, từ phía sau truyền đến một giọng nữ nhu mì uyển chuyển: “Tạ lang, A Viện đã xin đợi chàng lâu ngày.”

Tạ Huyên quay đầu lại, có nữ lang thướt tha đứng đó, đoan trang tao nhã. Đầu váng mắt hoa, chàng hoảng hốt: “Thôi thị A Viện, sao cô ở đây?”

Thôi Viện tiến về phía trước một bước, mỉm cười nói: “A Viện ngưỡng mộ Tạ lang đã lâu, vì sao ở đây, Tạ lang không biết sao?”

Lời này vừa nói ra, Tạ Huyên biết nhất định là chủ ý của Vương Tam lang, Vương tam mặt ngoài tỏ ra không để ý, nhưng tâm tư sâu nhất.

Chàng lạnh giọng cự tuyệt: “Huyên đã có thê thất, là phu quân người khác, thỉnh nữ lang mau rời đi.”

Thôi Viện cười nhạo: “Thê thất, chàng nói Tấn Lăng? Nghe đồn nàng đã tìm nam sủng, ở trong lòng nàng có coi chàng là phu quân sao?”

Nàng lại nhắc nhở ý tứ gia tộc cho chàng: “Tạ gia cùng Thôi gia có lời nhắn, Tấn Lăng đồng ý cùng chàng hòa ly, hai nhà Thôi - Tạ sẽ kết thân.”

Tạ Huyên dùng hàn thạch tán, say rượu, bị thái độ cao ngạo của Thôi Viện làm tức giận, nhưng vẫn nén lại, không tỏ vẻ gì nói: “Tấn Lăng dù có ra sao, ở trong lòng Tạ Như Hối ta, nàng là người vợ duy nhất.”

Chàng nói ra ý nghĩ từ tận đáy lòng: “Tạ gia cố ý, ta đối với cô lại vô tình. Ta sẽ không cưới cô.

“Tấn Lăng có thể vì chàng làm những gì, có thể cùng chàng nói thơ luận phú, đánh cờ thưởng trà? Hay là có thể vì chàng xử lý công việc, lo liệu nội trợ?”

Thôi Viện liên tục hỏi lại, lại cố tự tổng kết nói: “Vô học thức, vô tam tòng tứ đức, không biết Tạ lang chấp nhất nàng điểm nào, Thôi thị A Viện ta có chỗ nào không so được với nàng?”

Tạ Huyên bị sự cứng đầu của nàng làm ồn ào đến đau đầu, cũng mất phong độ, thẳng thắn nói: “Tấn Lăng là nữ lang làm khuynh tâm ta, chỉ điểm này, cô đã không thể so được với nàng.”

Thôi Viện thấy chàng bực bội, thần sắc ôn hoà dịu lại, khuyên giải an ủi nói: “Thế gia ít có lang quân si tình. Tạ lang, ta tin tưởng chàng chỉ là nhất thời mê chướng.”

Nàng tinh tế phân tích cho Tạ Huyên, cân nhắc được mất lợi hại: “Ta cùng với lang quân đều sinh ra ở thế gia danh môn, từ nhỏ học quy củ lễ nghi, tôi luyện thành cho con người tao nhã bốn hảo, lời nói việc làm chí thú của lang quân ta đều lý giải, cũng có thể cùng chàng thưởng thức phong nhã. Chúng ta quen biết từ nhỏ, hai nhà thế giao rất tốt, nếu chúng ta ở cùng nhau, so với khi chàng cùng Tấn Lăng sẽ càng thêm sung sướиɠ.”

Lời nói rất có đạo lý, nhưng Tạ Huyên đều không phải là người chỉ coi trọng được mất. Chàng rất nghiêm túc, nói năng có khí phách: “Ta thích Tấn Lăng, chỉ vì nàng đáng giá để ta thích, mà không phải cân nhắc nàng có thể vì ta mang đến nhiều ít lạc thú hay giá trị gì.”

Toàn đô thành đều biết Tấn Lăng triệu nam sủng nhập phủ hầu hạ, nhưng lang quân trước mặt lại thản nhiên nói một phụ nhân không đức hạnh đáng giá để chàng thích.

Thôi Viện cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc nói: “Chàng tin tưởng nàng ta như vậy?”

Ánh mắt Tạ Huyên nhìn thẳng nàng, mang theo cảm giác say, mặt mày đỏ ửng, nhưng vẫn chắc chắn mà đáp: “Đúng!”

Không chỉ có là khẳng định với Thôi Viện, cũng là đối với chính lòng mình, dù cho thâm tâm khổ sở.

Chẳng sợ chính tai nghe được tiếng kêu mềm mại ướŧ áŧ của nàng, chẳng sợ tức giận sợ hãi đến bi thống, nhưng chàng vẫn nguyện ý lưu lại một phần tin tưởng. Tiêu Kiểu Kiểu đối xử bình đẳng với sĩ thứ, nhưng cũng không vì thế trong lòng nàng không có tiêu chuẩn lựa chọn lang quân.

Tuy rằng không biết trong phòng đã xảy ra những gì, nhưng chàng tin tưởng nhất định là có ẩn tình. Nữ lang làm khuynh đảo tâm trí chàng, tuyệt đối không phải phụ nhân chỉ biết tham hoan hưởng lạc, phóng đãng da^ʍ mĩ vô tri.

Thôi Viện lui ra phía sau hai bước, thi lễ với chàng, cười khen: “Không hổ là lang quân trong tim của A Viện, Tạ lang có lòng dạ, có phong độ. Là ta hẹp hòi.”

Tạ Huyên nhàn nhạt nhiên: “Nữ lang khiêm tốn.”

Thôi Viện đoan trang mỉm cười: “Tạ Nhị lang, Thôi thị A Viện từ nhỏ mến mộ chàng, hiện giờ cũng dám vì chàng mà cùng Tấn Lăng tranh chấp, ta tự thấy tài năng tướng mạo của Thôi Viện ta xứng có được chàng, ta không thẹn với trái tim mình.”

Nàng cất cao giọng, ý cười dần dần đậm thêm, mặt mày cũng có ngạo khí: “Nhưng Thôi Viện ta cũng có kiêu ngạo của con gái Thôi gia, hôm nay đã nghe lang quân nói lời thật tình, từ đây Thôi gia sẽ không lại phiền nhiễu làm Tạ lang ưu phiền.”

Nói xong, Thôi Viện xoay người rời đi, có nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Thế nhân từng nói bọn họ quân tử thục nữ, viết nên câu chuyện được mọi người ca tụng. Nhưng kết quả là, thần nữ có mộng, Tương Vương vô tâm.

Còn nhớ rõ khi mới gặp thiếu niên lang quân ấy, ở giữa một chúng nhi lang cùng tuổi đều nghịch ngợm chơi đùa, chỉ có chàng, thần thái vững vàng, biết lễ minh nghi, lại thanh cao đa mưu túc trí, tài tình nhạy bén, trong lúc vô tình làm nhiều cô bé thầm tương tư.

Cũng bao gồm cả nàng, chàng lấy đi tâm trí cùng trái tim của thiếu nữ Thôi Viện.

Nàng học cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, vì chính là có một ngày có thể cùng chàng cầm sắt hòa minh, đọc sách đàm đạo, thưởng trà.

Nàng học phụng dưỡng trưởng bối, chủ trì nội trợ, vì chính là có một ngày có thể cùng chàng nên vợ thành chồng, giúp chàng phân ưu giải sầu.

Nàng cho rằng chàng sẽ thích danh môn quý nữ cư xử lễ nghi quy củ, học rộng hiểu nhiều, lại không nghĩ đến chân ái của chàng chính là nữ lang xuất thân nông thôn, nàng ấy không câu nệ tiểu tiết, tự do tự tại không ai kiềm chế được.

Nàng đuổi theo bước chân chàng, nỗ lực biến mình thành nữ lang ưu tú.

Nàng từng yêu, không oán, cũng không hối.