Chương 46: Rừng mai

Đích nữ Thanh Hà Thôi Thị - Thôi Viện nghị thân cùng Long Kháng Hoàn thị Hoàn thất lang, trong một đêm truyền khắp Kiến Khang.

Truyền tới phủ hương quân, khi đó Tiêu Kiểu Kiểu đang cùng mẫu thân Tiêu Trần thị, biểu ca Trần Diễm ăn lẩu.

Trong nồi hầm canh gà, nước hầm sôi sùng sục. Nàng ngắm mấy đóa hoa mai, lại bảo Đào Chi bưng tới thịt và rau xanh thả vào nồi lẩu, trong phòng hương thơm tỏa ra ngào ngạt bốn phía.

Tiêu Trần thị thấy Kiểu Kiểu không hứng thú lắm, chỉ lo vùi đầu ăn uống, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Kiểu Kiểu, đừng chỉ tự ăn thế, người tới là khách, mau gắp đồ ăn cho biểu ca.”

Tiêu Kiểu Kiểu nhìn người đối diện, mày rậm mắt to, lang quân thanh nhã, bèn cười duyên với mẫu thân: “Biểu ca rõ ràng ăn còn nhanh hơn con, thịt con nhúng đều bị huynh ấy ăn sạch.”

Nàng ăn lẩu, bị nóng đến mức trán đổ mồ hôi, hai má phiếm hồng, tươi cười như hoa đào mới nở đầu xuân.

Tiêu Trần thị bật cười, lộ vẻ bất đắc dĩ, đáy mắt toàn là cưng chiều: “Đã làm vợ người ta rồi, sao còn như cô bé mới lớn không hiểu chuyện.”

Trần Diễm cũng là người tính tình ngay thẳng, không để ý mà cười: “Cô mẫu nghiêm khắc, biểu muội vẫn còn như hồi bé, ngây thơ đáng yêu.”

“Nói đến đáng yêu,” Tiêu Trần thị nghĩ tới chuyện gì đó, thần sắc từ ái: “A Diễm, ta cảm thấy Duệ lang nhà con thật là làm cho người ta thích.”

Trần Duệ, là con trai nhỏ của Trần Diễm với người vợ đã mất. Hắn thở dài một tiếng: “Đáng tiếc thằng bé mệnh khổ, Dung nương mất sớm.”

Tiêu Trần thị lại dịu dàng dò hỏi: “A Diễm có nghĩ tới việc tìm người chăm sóc thằng bé chưa?”

Trần Diễm nghiêm túc đáp: “Tất nhiên là có.” Đồng thời, ánh mắt vẫn đặt ở trên người nữ lang đối diện.

Tiêu Trần thị hiểu rõ cười: “Kiểu Kiểu ham chơi tùy hứng, lại thường hay mâu thuẫn với lang quân.”

“Tạ gia nhiều quy củ, biểu muội khó tránh khỏi cảm thấy bị gò bó.” Trần Diễm mở miệng tỏ vẻ thấu hiểu, lại ngầm ám chỉ: “Nếu A Diễm lúc ấy có thể cưới được biểu muội, Trần gia nhất định sẽ không bắt ép nàng thay đổi tính tình.”

Tiêu Trần thị yên lặng.

Sau khi Kiểu Kiểu cập kê, Trần Diễm từng đề cập với Đế Hậu, xin cưới biểu muội thanh mai trúc mã cùng lớn lên.

Tính Trần Diễm thẳng thắn, Kiểu Kiểu ở chung với hắn cực hợp nhau. Nhưng Tề Thuận Đế sợ tương lai nếu triều đình có biến cố, Trần gia không bảo vệ được tính mạng Kiểu Kiểu, đang ở thời loạn thế, Trần Diễm cũng không đủ lực che chở được nữ lang nhan sắc khuynh thành.

Cho nên, kể cả phải từ bỏ binh quyền Giang Đông, bà và Tề Thuận Đế cũng muốn gả Kiểu Kiểu vào Trần Quận Tạ gia.

Nhưng hiện giờ, Kiểu Kiểu nếu không muốn liên quan đến Tạ gia, Trần gia cũng vẫn có thể xem là một nơi ổn thoả đi. Biểu muội gả cho biểu ca, còn có cậu mợ, so với cưới người ngoài không hiểu tận gốc rễ thì tốt hơn nhiều chứ.

Bên này Trần Diễm thấy Tiêu Kiểu Kiểu vẫn luôn cúi đầu ăn lẩu, chợt mở miệng hỏi: “Nghe nói biểu muội đã hòa ly cùng lang quân Tạ gia?”

Còn chưa có hòa ly, nhưng bên ngoài đều đồn đãi bọn họ hòa ly, vậy tạm thời làm như đã hòa ly đi.

Tiêu Kiểu Kiểu thấp giọng trả lời “Vâng” một tiếng.

Nghe được câu khẳng định, Trần Diễm lộ ra một tia vui mừng.

Nhưng có người lớn ở đây, cũng không nói gì nhiều, càng không dám làm càn, chỉ quy củ cùng cô mẫu, biểu muội ăn xong một nồi lẩu này thôi.

Ăn cơm trưa xong, sắc trời còn sớm. Vào đông ấm áp, Trần Diễm mời Tiêu Kiểu Kiểu đi chùa Minh Hiếu sau núi thưởng mai.

Chùa Minh Hiếu sau núi là thắng địa thưởng mai nổi danh của thành Kiến Khang, rừng mai rộng trăm khoảnh (1), hương mai thơm ngát đưa khắp núi rừng, cũng là nơi ngắm cảnh mà thế gia lang quân quý nữ, văn nhân sĩ phu yêu thích nhất.

(1)khoảnh: đơn vị do diện tích ruộng đất, một trăm mẫu bằng một khoảnh (nguồn: thivien)

Gần đây Tiêu Kiểu Kiểu đối với mọi thứ đều chỉ cảm thấy mất dần hứng thú, nghe nói đến ngắm hoa mai, vốn định thoái thác, nhưng mẫu thân cũng muốn cho nàng ra ngoài giải sầu.

Tâm tư xoay chuyển liên hồi, lại vẫn luôn nghĩ tới lang quân áo trắng không lương tâm kia. Vừa muốn đi lại không muốn đi, không định đi còn âm thầm chờ mong, đi lại sợ chờ mong thất bại, không đi lại cảm thấy tiếc nuối.

Nàng vốn là người vô lo vô nghĩ, lại hiếm khi do dự hồi lâu thế này, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.

Hai người bước lên trên tuyết đọng còn lại từ đêm qua, chậm rãi đi vào rừng mai vàng, ống tay áo lộng gió, đưa hương mai lại đây.

Trần Diễm nhìn chăm chú nữ lang trước mặt, váy trắng tóc buông xõa đen nhánh, mặt mày diễm lệ, vốn nên là phong lưu tuyệt sắc giai nhân. Nhưng giờ phút này, làn thu thủy trong đôi mắt ấy lại ngầm cất giấu nhàn nhạt u sầu.

Hắn gọi khuê danh của nàng, tâm sinh cảm thán: “Kiểu Kiểu, muội thay đổi so với trước kia, thay đổi không ít.”

Nước mất, phụ thân chết, gả cho lang quân nhận hết thảy khổ đau, dựa vào tính kế mới được nhà chồng che chở, mới có thể tự bảo vệ bản thân cùng thân nhân đến hơi thở cuối cùng.

Từ Tấn Lăng công chúa đến Tấn Lăng hương quân, từ có tình đến vô tình, nàng tự nhận mình rất tỉnh táo sáng suốt, hơn thế còn đánh mất trái tim mình.

Quá khứ rõ ràng trước mắt, cuối cùng hóa thành ý cười đạm mạc trên mặt Tiêu Kiểu Kiểu: “Ai có thể luôn sống trong quá khứ chứ.”

Trần Diễm cảm khái nói: “Kiểu Kiểu, ta thực hoài niệm thời gian khi còn nhỏ cùng muội ở chốn thôn quê chơi đùa, khi ấy luôn cho rằng ngày tháng còn rất dài, trong nháy mắt từng người đã nam cưới nữ gả.”

“Thế sự trêu người.” Tiêu Kiểu Kiểu phụ thanh nói. Ngày đó nàng vẫn chỉ là cô bé con hay nghịch ngợm gây sự, không nghĩ tới về sau sẽ thành công chúa, càng không nghĩ tới về sau sẽ gả cho thế gia danh chấn Giang Tả Tạ lang.

Trần Diễm chiết một cành hồng mai nho nhỏ, đi lên trước, muốn cài vào tóc nàng, cõi lòng tràn ngập nhu tình nói: “Nếu có thể, ta nguyện cùng biểu muội lại tiếp tục tình cũ nơi dân dã.”

Tiêu Kiểu Kiểu về phía sau lui một bước, khách khí nói: “Diễm biểu ca nói đùa.”

Nàng nâng tay áo tiếp được nhánh hồng mai kia, cầm ở trong tay, thi lễ với Trần Diễm: “Biểu ca tặng ta cành mai rất đẹp, cảm ơn biểu ca.”

Đây là ý tứ muốn từ chối, Trần Diễm có chút thất vọng.

Tiêu Kiểu Kiểu chỉ làm như không nhìn thấy, mẫu thân muốn nàng thành đôi cùng biểu ca, nhưng trong lòng nàng còn vướng bận người khác, không thể tiếp nhận.

Hai người đều không lên tiếng, tiếp tục sóng vai mà đi.

Bỗng nhiên có tiếng đàn từ sâu trong rừng mai truyền đến, cảnh đẹp ý vui.

Tiêu Kiểu Kiểu cùng Trần Diễm đi theo hướng có tiếng nhạc.

Qua vài cây mai thấp thoáng, có một đình nghỉ chân nhỏ, có mấy lang quân quý nữ thế gia đang ngắm cảnh non nước hữu tình.

Tầm mắt Tiêu Kiểu Kiểu dừng lại, thấy phu thê Vương Tam lang, Hoàn Ngũ lang, Tạ Tam lang đều ở đó, còn có hai ba quý nữ nàng không quen biết.

Trong đó, vị đang đánh đàn chơi nhạc kia, đúng là lang quân hư đốn làm nàng vừa tức vừa hận.

Y phục trắng như mây, cử chỉ nhẹ nhàng như nước chảy, tư thái tự nhiên ưu nhã, đầu ngón tay trắng như ngọc khảy dây đàn.

Tiêu Kiểu Kiểu không hiểu cầm kỹ, nhưng nghe làn điệu uyển chuyển lưu sướиɠ. Nhất thời phảng phất như đang ở giữa đại mạc, nhất thời lại tựa mùa xuân vừa đến, chồi non mới mọc, gợi cho người ta nhiều cảm xúc, nó bén rễ rồi nảy mầm mọc xum xuê.

Khi bản nhạc lên đến cao trào, chỉ nghe thấy lệch mất một nhịp, tiếng đàn đột nhiên im bặt, dư âm hãy còn đọng lại ở bên tai.

Mặc dù không hiểu, cũng có thể nghe được ra khúc nhạc này đàn rất xuất sắc.

Nàng nhìn mấy quý nữ thế gia ngồi ngay ngắn bên cạnh lang quân y phục trắng thanh cao, không biết nên đố kị hay là nên tức giận, trong lúc nhất thời cảm thấy trong lòng buồn bực vô cùng.

Khi Tạ Huyên phát hiện ngoài đình có người nhìn chằm chằm bên này, Tiêu Kiểu Kiểu đã ôm chặt ống tay áo người đứng cạnh.

Trên mặt đất có tuyết đọng, nàng đứng không vững, lòng bàn chân trơn trượt thiếu chút nữa té ngã. Trần Diễm nhanh tay lẹ mắt, chạy nhanh tới ôm lấy vòng eo nàng.

Người trong đình bị tiếng động ngoài đình ảnh hưởng đến, đồng thời nhìn qua. Chỉ thấy nữ lang duyên dáng mặc áo choàng hồ cừu trắng, mặt mày buông xuống, dựa vào trong lòng ngực lang quân cao lớn, đôi tay lang quân nắm thật chặt lấy eo nhỏ nàng.

Tạ Huyên cũng thấy được, sắc mặt trắng bệch, môi mỏng mím lại, như phủ lên một tầng băng tuyết. Chàng chậm rãi đi về hướng hai người đó.

Tiêu Kiểu Kiểu đẩy Trần Diễm ra, đứng vững thân mình, thoải mái hào phóng cười chào hỏi người đi tới: “Tạ Nhị lang, đã lâu không gặp.”

Tạ Huyên thấy nàng làm chuyện trái với lương tâm còn thản nhiên như thế, không khỏi cười trào phúng: “Tấn Lăng hương quân thực sự rất nhàn rỗi.”

Tiêu Kiểu Kiểu nhướn mi, yêu kiều kiều đáp: “Nói là nhàn rỗi cũng không phải, Kiểu Kiểu chủ yếu là muốn đi hẹn hò với Diễm biểu ca, lại đây thưởng mai.”

Sắc mặt nàng bất biến, mở miệng trả lời một cách mỉa mai: “Tục nhân tục thú (2), không so được với Tạ Nhị lang phong nhã.”

(2) ý là người bình thường với thú vui tầm thường, không hiểu những thú vui nho nhã như công tử thế gia danh môn

Nàng thật sự hiểu làm như thế nào để chọc giận chàng. Tạ Huyên chịu đựng tức giận đặt câu hỏi: “Tấn Lăng ngươi còn nhớ rõ thân phận của mình chứ?”

Đây là nhắc nhở nàng hai người còn chưa có hòa ly. Tiêu Kiểu Kiểu lặp lại lời chàng nói, tự hỏi chính mình: “Ta là thân phận gì?”

Nàng làm vẻ thẹn thùng, bưng miệng cười: “Lần sau gặp lại, nói không chừng ta chính là Trần phu nhân, đến lúc đó còn hoan nghênh Tạ Nhị lang tới uống rượu chia vui.”

Tạ Huyên tức giận đến lời nói đều nghẹn ở cổ họng: “Ngươi!”

“Ta cái gì? Chúc ta sớm sinh quý tử, hay là muốn cho ta nhiều tiền mừng?”

Tiêu Kiểu Kiểu không khách khí mà tiếp từng lời của chàng, mỗi một câu như đao đâm vào trái tim chàng, ngón tay chọc vào ngực chàng: “Tạ gia cho ta không ít trang viên ruộng đất, về sau còn tiếp tục nhận được sự chăm sóc của Tạ Nhị lang dành cho ta cùng với nhà chồng, tiền tài vải vóc linh tinh cứ việc cho ta thật nhiều, hiện giờ nghèo túng, chỉ hy vọng của cải vật chất có thể càng nhiều càng tốt.”

Tạ Huyên hai mắt đỏ bừng trừng nàng, tiến lên ôm chặt Tiêu Kiểu Kiểu, tóm lấy nàng, kéo nàng vào sâu trong rừng mai.

Mọi người kinh ngạc, Vương Tam lang và Hoàn Ngũ lang nhưng thật ra đã thấy nhiều. Biểu muội lạnh nhạt cự tuyệt hắn là vì ai, Trần Diễm đã hiểu rõ trong lòng.

Bị Tạ Huyên ôm từ phía sau xô đẩy đi, Tiêu Kiểu Kiểu cũng bất chấp mặt mũi, giãy giụa kêu to: “Tạ Huyên, ngươi buông ta ra! Buông ra!”

“Không bỏ!” Tạ Huyên dừng lại, ấn nàng vào một gốc cây cây mai, phẫn nộ mà mắng nàng: “Tiêu Kiểu Kiểu, cái miệng này của nàng, chính là thiếu làm!”

Tiêu Kiểu Kiểu vừa nghe liền phát hỏa, lập tức phản bác nói: “Ta thiếu làm thế nào ngươi không biết sao?”

Nàng nhu mì cười cười, mặt mày tiếp tục khơi mào một vẻ phong tình như giận như không, lời nói như xát muối vào tim chàng: “Tạ Huyên, ngày đó ngươi ở ngoài cửa đều nghe được đi. Hai nam sủng kia, so với ngươi ôn hoà dịu dàng hơn, so với ngươi tốt hơn, càng biết hầu hạ người thoải mái hơn.”

Nàng tỏ vẻ xấu hổ đáng thương nói với chàng: “Ta bị làm cho chảy thật nhiều nước…”

Tạ Huyên thở dài buông nàng ra, trong lòng lại tức lại đau, không biết nói gì nữa mới được, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi quả thực không biết xấu hổ.”

Chàng càng tức giận, Tiêu Kiểu Kiểu càng vui vẻ, nàng bình thản nói: “Ta cảm thấy thẹn làm gì, ta chỉ cần thoả mãn sảng khoái, cứ sướиɠ lên là được.”

Tạ Huyên chua xót mà cười: “Phải, đồ công chúa dâʍ đãиɠ, danh xứng với người.”

Tiêu Kiểu Kiểu yêu kiều hừ một tiếng: “Công chúa dâʍ đãиɠ không phải cũng là ngươi dạy dỗ ra à?”

Nàng ngẩng đầu nhìn mặt chàng, biểu cảm ngây thơ non nớt: “Ta dâʍ đãиɠ vậy, ngươi không hài lòng sao, trước kia không làm ngươi đủ sướиɠ sao?”

Nàng lại dùng tư thái vô tội mồi chài chàng, Tạ Huyên tâm thần choáng váng, theo ý nàng, thản nhiên đáp: “Không có.”

Tiêu Kiểu Kiểu vừa lòng mà quay đầu: “À, không có cũng chậm rồi.”

Nàng lại dịu dàng cười với chàng: “Ta cảm thấy cùng người khác, so với việc cùng ngươi càng vui vẻ!”

Tạ Huyên sắp tức điên rồi: “Ngươi!”

Tiêu Kiểu Kiểu phát ra tiếng cười khanh khách, làm tư thế cáo biệt: “Đúng, ta đi tìm người có thể làm ta sướиɠ, mời Tạ Nhị lang cứ tự nhiên.”

Tạ Huyên: “…”

Lần sau nhất định phải đem nàng làm đến mềm nhũn cả người, hai cái mồm đều mềm!

Lời editor: mấy chương này mình edit để Tạ Huyên lúc thì xưng ta - ngươi, lúc thì ta - nàng với Kiểu Kiểu và công chúa cũng xưng hô ta - chàng/ngươi tuỳ theo mức độ tức giận nha. Họ cọc lên là họ dzậy đó hehe