Chương 10: Càng ngày càng nhiều nước

Editor: Tứ Phương Team

Sau ăn xong cơm chiều, Lục Thần bồi kiều thê tản bộ ở hoa viên, hoa tiền nguyệt hạ nói chuyện yêu đương, vốn dĩ hai người ngồi nói chuyện đình ở bên trong, gió nhẹ qua, rèm khẽ đong đưa, tay Lục Thần đẩy đai lưng của kiều thê ra, bàn tay thăm đi vào vuốt ve tuyết đồn, dưới đầu ngón tay là làn da tinh tế mềm nhẵn, Lục Thần thoải mái mà thở dài một hơi.

"Dao Nhi..."

Chúc Dao khẩn trương mà nhìn khắp nơi xung quanh, "Không cần... Nơi này sẽ có người..."

"Không ai dám tới quấy rầy chúng ta, nàng để vi phu đói bụng ba ngày..." Lục Thần cơ khát thèm muốn, đôi mắt có thể làm người ta chết chìm bên trong sau, sự kiện mị dược lần trước, kiều thê không cho hắn chạm vào người nữa.

"Nơi này ta sợ hãi."

"Trở về phòng ngươi sẽ từ ta?"

Chúc Dao thẹn thùng gật gật đầu.

"Đây chính là nàng nói." Nói xong Lục Thần bế kiều thê lên phi thân dừng ở chính viện đi trở về đến phòng ngủ, để nàng lên trên giường cởi ra quần áo, ném ra bên ngoài giường.

"Dao Nhi..." Lục Thần ôm nàng, hôn lên.

"Ngô... Không cần lại bỏ đói ta, rất nhớ nàng."

Chúc Dao đỏ mặt "Chán ghét chàng, hại nhân gia như vậy."

Lục Thần lại hôn lên eo nàng.

"Phu thê hoan ái là lại chuyện rất tự nhiên, bảo bối càng dâʍ đãиɠ ta càng vui mừng. Nàng cứ việc buông thả bản thân hưởng thụ là được."

Tách hai chân nàng ra nói: "Hoan ái cùng vi phu chẳng lẽ không thoải mái sao?" Nói xong ôn nhu mà hôn lên hoa môi.

"Ngô..." Kɧoáı ©ảʍ tê dại truyền khắp toàn thân Chúc Dao.

"Bảo bối thoải mái sao?"

"Thoải mái, a..."

Đầu lưỡi Lục Thần đẩy hoa môi tinh tế ra, miêu tả liếʍ hút mật huyệt, thẳng đến khi bên trong chảy ra cuồn cuộn chất lỏng, miệng Lục Thần bắt đầu liếʍ mυ"ŧ mật huyệt.

"A... Phu quân..." chân Chúc Dao cầm lòng không được càng mở rộng hơn.

Bị môi lưỡi hắn làm cho thần hồn điên đảo, trong tiếng rêи ɾỉ giống như mang theo cả tiếng nước dâʍ đãиɠ.

Lục Thần biết nàng đã chuẩn bị tốt, đứng dậy quỳ gối nàng giữa hai chân, ôm chân nàng hôn một chút, cởi bỏ đai lưng móc ra côn ŧᏂịŧ lớn dính lên mật dịch ở huyệt khẩu, sau đó chậm rãi cắm vào bên trong.

"Ngô...Cái miệng nhỏ của bảo bối thật ấm." Qυყ đầυ miễn cưỡng cắm vào làm cho kiều thê kêu lên.

"A... Nhẹ chút, quá thô..."

"Bảo bối đừng sợ, phu quân đi vào chậm rãi." Không dùng mị dược, Lục Thần không dám làm loạn, nhìn cái miệng nhỏ bị căng ra lớn nhất, dường như nếu lớn hơn một chút sẽ bị căng nứt, lòng bàn tay mát xa xung quanh mật huyệt, đĩnh eo chậm rãi cắm vào.

Tay ở trên nhũ thịt trơn trượt tròn trịa của nàng bắt đầu xoa "Sờ lên thật thích, bảo bối." Ngón tay trêu chọc đầṳ ѵú giúp nàng dời đi lực chú ý.

Rất nhanh sau đó Chúc Dao đong đưa eo, dâʍ ɖị©ɧ càng nhiều, "Mau động, phu quân. Cắm ta..."

Lục Thần buông chân kiều thê ra, thân mình tiến lên hôn lên cái miệng nhỏ rêи ɾỉ của nàng, bắt đầu chậm rãi trừu động.

Tiếng rêи ɾỉ của Chúc Dao đều bị Lục Thần hôn mà nuốt xuống, tay nhỏ ôm vai Lục Thần, hôn trả hắn.

kɧoáı ©ảʍ chậm rãi chồng chất lên, Chúc Dao ý loạn tình mê. hai chân mở lớn muốn côn ŧᏂịŧ có thể ra vào càng thông thuận.

"Phu ngô quân... A... Thật thoải mái..."

"Nơi nào thoải mái?" Lục Thần cắm nhanh hơn một chút, nam căn bị mật huyệt cắn chặt, cảm giác mất hồn cũng chỉ là như thế! Lục Thần trêu đùa nàng.

"Nơi này là mật huyệt bảo bối, luôn là chảy ra mật nước, vi phu rất yêu thích, bất quá vi phu thích kêu nó tiểu hoa huyệt. Nhớ kỹ chưa?" Thật luyến tiếc rời khỏi tiểu huyệt mất hồn này.

"A... Mật huyệt thật thoải mái..." Lời âu yếm của nam nhân làm dưới thân nàng càng thêm ướŧ áŧ.

"Sao càng thao càng nhiều nước, nàng giấu vi phu ở chỗ nào? Ân?" Lục Thần đứng dậy thao mật huyệt càng nhanh.

"Ta không biết, a... Chậm một chút..."

Lục Thần kéo chân nàng nhìn cự long ở trong mật huyệt yếu ớt kiều thê, dùng sức ra vào, Chúc Dao một bên dâʍ đãиɠ kêu một bên mở rộng đùi ra hai bên, nhưng dù đã mở rộng hết sức những vẫn cảm thấy căng.

"Quá thô lạp... A..." Chúc Dao lớn tiếng dâʍ đãиɠ kêu.

Đôi mắt Lục Thần đỏ lên "Thao, cẳng chân mềm như vậy. Bảo bối thả lỏng đê vi phu thao cái miệng nhỏ bên trong nàng." Nắm chặt eo nàng dùng sức đẩy côn ŧᏂịŧ đỉnh đến miệng tử ©υиɠ, cắm sâu vào bên trong.

"A... Thật tuyệt... Phu quân thật là lợi hại."

Lục Thần kiên nhẫn từng chút từng chút thao miệng tử ©υиɠ, cái miệng nhỏ bên trong run rẩy chậm rãi hôn lên qυყ đầυ.

Lục Thần nhắc eo hướng vào bên trong, qυყ đầυ chen vào. "Ngô, bảo bối."

"Cắm vào tới, phu quân cắm xuyên ta..." Chúc Dao hưng phấn mà kêu lên.

Lục Thần ôm cẳng chân nàng thao làm gần trăm cái, côn ŧᏂịŧ lớn bị nếp uốn bên trong mật huyệt cắn chặt, chỗ sâu trong cái miệng nhỏ phun ra nuốt vào qυყ đầυ, da đầu Lục Thần tê dại, chỉ cảm thấy nam căn ở một nơi mất hồn tận tình hưởng thụ. Chỉ muốn thao vào địa phương càng sâu, hắn dùng lực một chút nhét căn hoàn toàn đi vào thao tiến chỗ sâu trong tử ©υиɠ, miệng tử ©υиɠ nuốt đại côn ŧᏂịŧ vào tiếng nước liếʍ mυ"ŧ anh anh rung động.

"Chậm một chút... A... thật tuyệt... Muốn tới." Chất lỏng cuồn cuộn tưới ở trên qυყ đầυ, cả người Chúc Dao run rẩy cao trào.

Tử ©υиɠ cắn chặt đại côn ŧᏂịŧ liếʍ mυ"ŧ, làm côn ŧᏂịŧ lớn càng thêm thô nóng cứng rắn.

Lục Thần không ngừng thọc vào rút ra, chỉ chốc lát chất lỏng cuồn cuộn phun ở hệ rễ côn ŧᏂịŧ.

"A... Không được, lại tới nữa... Phu quân cứu ta..."

Lục Thần cúi đầu vừa thấy, huyệt khẩu phun chất lỏng ra, tay hắn dính lên một ít, đặt ở trong miệng nếm nếm.

"Thao, tiểu hoa huyệt dâʍ đãиɠ còn triều xuy. Thao chết ngươi."

Ngón cái xoa địa phương phun nước Lục Thần gầm nhẹ dùng sức thao làm, không nghĩ tới lại một cuồn cuộn dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra tới mắng ở ngón cái thượng, hắn chịu đựng lại thao hơn mười hạ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở tử ©υиɠ.

"A... Sảng đã chết..." Chúc Dao bị liên tục cao trào cùng triều xuy, ánh mắt thất tiêu.

Lục Thần rút ra tới ôm nàng hôn lên, "Bảo bối, nếu không đủ ngươi, muốn thời khắc ở tiểu nộn âʍ ɦộ."

"Ta cũng rất sướиɠ, nhưng hiện tại đau quá..." Chúc Dao nằm ở trong lòng ngực hắn thở hổn hển làm nũng.

Lục Thần xem xét mật huyệt, thấy nó bị hắn thao vừa hồng vừa sưng, đau lòng mà thân thân, sau đó lấy thuốc tiêu sưng ra nhẹ nhàng bôi ở khẩu huyệt cùng bên trong.

"Đau quá, nhẹ điểm..." Bôi xong thuốc tiêu sưng, Lục Thần thổi thổi mật huyệt, có chút đau lòng.

Nhưng hạ thân trướng đau làm ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía hậu huyệt của kiều thê.

Thấy phu quân lại lấy ra mị dược, Chúc Dao lắc lắc đầu đầu.

"Phu quân, đau quá, từ bỏ... Ô ô..."

Lục Thần đặt tay kiều thê ở trên đại côn ŧᏂịŧ hùng vĩ của mình "Dao Nhi, thao nàng không đủ, hiện tại vi phu thực trướng, bôi cái này ở hậu huyệt được không?"

Chúc Dao vuốt đại gia hỏa, sợ hãi giật mình một cái.

Nam nhân hôn xương quai xanh nàng "Để vi phu cắm hậu huyệt có được không? Một cái miệng nhỏ không đủ ăn..."

"Mặt sau sẽ đau."

"Thân mình bảo bối co dãn mười phần, hậu huyệt cũng có thể cất chứa vi phu. Ta sẽ nhẹ nhàng, khi động phòng ta cũng không có tổn thương đến mật huyệt có đúng hay không?" Bảo bối, hiện tại mật huyệt căn bản uy không no, hậu huyệt phải bồi dưỡng thật tốt.

"Nhưng thật bẩn ..."

"Nơi nào của bảo bối cũng không bẩn, Lục Thần hôn cái miệng nhỏ của nàng."

"Ta sợ, ta đi tắm rửa rồi chàng mới bôi vào hậu huyệt được không?"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~