Chương 9: Bắn đầy

Editor: Tứ Phương Team

"Bảo bối..." Lục Thần liếʍ dọc theo lưng Chúc Dao, dùng sức va chạm sâu trong mật huyệt, cảm thụ được ấm áp cùng ẩm ướt bên trong. Mỗi một chỗ trong mật huyệt đều tiếp xúc thân mật cùng côn ŧᏂịŧ, côn ŧᏂịŧ lớn dây dưa cùng mật huyệt, đạt được càng nhiều kɧoáı ©ảʍ.

Côn ŧᏂịŧ nghiền áp mỗi một chỗ mẫn cảm trong mật huyệt, mở ra lỗi vào, cảm nhận được cái miệng nhỏ ở tử ©υиɠ mấp máy liếʍ mυ"ŧ đầu nấm của hắn, đôi tay Lục Thần nắm hai vυ" tròn trịa của kiều thê, dùng sức chen đầu nấm vào miệng tử ©υиɠ.

"Ân..." Lục Thần sướиɠ muốn chết "Yêu nhất cái miệng nhỏ bên trong nàng ..."

"Phu quân, tử ©υиɠ muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn, mau cắm ta."

Nhục bích phân bố hoạt dịch làm côn ŧᏂịŧ lớn ra vào càng dễ dàng, rồi lại co chặt nộn thịt trong vách làm nó đi vào càng sâu.

Theo va chạm, Chúc Dao không ngừng nức nở, rêи ɾỉ. Hai cánh mông cũng bị đâm đến đỏ bừng, bạch bạch rung động, Lục Thần buông vυ" kiều thê ra nắm vòng eo của nàng dùng sức giống như đóng cọc cắm vào mật huyệt.

"Ân a... Từ bỏ... Ngô" Trong đầu Chúc Dao là một mảnh hỗn loạn, quá nhiều du͙© vọиɠ chồng chất, hai đầṳ ѵú cũng dựng thẳng theo động tác của hai người mà đong đưa cọ xát sàng đan thêu long phượng, vừa ngứa vừa tê. Lại thao tới rồi... Chúc Dao đối với thân thể của mình hoàn toàn tuyệt vọng, dùng tâm tình trốn tránh nói với bản thân, kỳ thật đều do tên hỗn đản kia sai! Mới làm thân thể của mình càng ngày càng dâʍ đãиɠ!

"A... Muốn tới! Phu quân bắn cho ta" Lục Thần va chạm vài cái, ngón tay nhẹ nhàng nghiền áp kiều đế, làm mật huyệt sớm đã khóc thút thít được giải phóng. Trong nháy mắt này, mật huyệt hưng phấn co rút lại làm Lục Thần cũng bắn theo, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng chiếu vào chỗ sâu trong tử ©υиɠ, mới vừa triều xuy qua thân mình mẫn cảm lại rùng mình một trận.

"Toàn bộ cho nàngi!"

"Ngô ân..." Chúc Dao chỉ có thể vô lực hừ hừ. Lục Thần ôm Chúc Dao ở trong lòng ngực, môi hôn lên gương mặt nàng.

"Ngứa... Còn muốn..."

Rất nhanh sau đó lại bắt đầu một vòng chinh phạt mới. Chỉ để lại Chúc Dao ê ê a a rách nát rêи ɾỉ...

Lục Thần vừa tao mãnh liệt, vừa cúi người ôm Chúc Dao, quay đầu nàng qua, áp xuống đôi môi đỏ, Chúc Dao chủ động vươn đầu lưỡi cùng hắn dây dưa. Côn ŧᏂịŧ Lục Thần đâm vào chỗ sâu trong mật huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ một cuồn cuộn bắn vào tử ©υиɠ.

"A! Nhẹ chút... Sẽ bị chàng bắn chết" Chúc Dao thất thần mà dâʍ đãиɠ kêu. Lục Thần bắn xong cũng không rút ra, cảm giác được mật huyệt mềm mại gắt gao mà quấn lấy nam căn hắn, còn có da^ʍ nóng ướt căng mềm, thoải mái mà nheo lại đôi mắt. Thân thể Chúc Dao hơi hơi run rẩy một chút, thân mình mềm mại mà ngã vào trên giường, mật huyệt rời đi côn ŧᏂịŧ lớn vẫn còn luyến tiếc mà phát ra tiếng nước.

Thương trường của Lục Thần bị mật huyệt nàng cắn lại ngạnh lên.

Thấy kiều thê nằm ghé vào trên giường, mông nhỏ dẩu, thở gấp.

Dưới bụng hắn lập tức nổi lên một trận ngứa "Tiểu hoa huyệt dâʍ đãиɠ đều đã sưng lên mà còn luyến tiếc đại côn ŧᏂịŧ của vi phu?"

Hắn tay sờ lên cánh mông tuyết trắng, thật sướиɠ! cánh mông của kiều thê làm hắn nghiện. Một cái thẳng lưng lại cắm đi vào.

"A..." Chúc Dao còn chưa có bình ổn được hơi thở, nhưng mật huyệt một như phản xạ bị tiến vào liền gắt gao liếʍ mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ.

Giữa môi răng tràn ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ: "A... Mật huyệt lại ngứa... Phu quân tốt mau thao ta!"

"Ngoan, sẽ cho ngươi." Côn ŧᏂịŧ lớn ở mật huyệt lại bắt đầu thọc vào rút ra.

Lục Thần đánh một cái lên tuyết đồn nhìn tuyết đồn kiều nộn dần dần phiếm hồng "Buông lỏng một chút, để phu quân làm ngươi thật tốt."

"Phu quân cắm ta!" Chúc Dao nỗ lực thả lỏng mật huyệt vẫn luôn lưu dâʍ ŧᏂủy̠, đầu quả tim ngứa, chỉ biết da^ʍ kêu.

Lục Thần cười nói: "Đợi chút phu quân rót đầy cho nàng." Dứt lời trực tiếp cắm làm nộn huyệt, Chúc Dao kinh hô một tiếng, côn ŧᏂịŧ tiến vào rất sâu, lại đỉnh từng cái ở miệng tử ©υиɠ.

"A... Cắm vào đi... Hảo sảng..."

sau lúc đại công thịt cắm vào tử ©υиɠ, nhanh chậm mà gắng gượng eo "Bảo bối, nơi nào sướиɠ?"

"Mật huyệt cùng tử ©υиɠ đều sướиɠ... A... Phu quân, mau một chút..."

"Được, đều cho nàng." Lục Thần bắt lấy cánh mông bắt đầu dùng sức nhanh chóng thao lên.

"A... Phu quân, đại côn ŧᏂịŧ cắm thật thật thoải mái..."

"Yêu phu quân sao?"

"Yêu... A... Chậm một chút..."

Động tác Lục Thần dần chậm rãi, điều chỉnh tần suất kiều thê yêu thích "Là như thế này sao bảo bối?"

"Ân, a... Chính là như vậy, quá nhanh có chút đau đâu..." Chúc Dao nhắm mắt lại kêu "Thật thoải mái, phu quân cắm chết ta..."

Cả người nàng ngứa ngáy, mông nhỏ đong đưa dâʍ đãиɠ kêu, Lục Thần ở phía sau phối hợp với kiều thê, vừa thao mật huyệt lại bảo hộ để tránh nàng lộng thương chính mình.

"Bảo bối thật dâʍ đãиɠ." Lục Thần xoa cánh mông thanh âm trầm thấp mê hoặc nàng "Bảo bối có dẫm đãng bao nhiêu vi phu đều cảm thấy không đủ."

Mông nhỏ đong đưa càng nhanh, tiếng kêu không ngừng "Mau cắm tử ©υиɠ, bên trong thật ngứa... A..."

"Phu quân giải ngứa giúp tiểu hoa huyệt." Lục Thần nắm chặt eo nàng dùng sức thao đến miệng tử ©υиɠ.

Chúc Dao cảm giác chính tử ©υиɠ mình bị côn ŧᏂịŧ thô dài cực nóng xỏ xuyên qua, cánh mông không ngừng đong đưa.

"A... Quá sung sướиɠ, phu quân thao xuyên ta." Đùi Chúc Dao run rẩy đã không còn lực, đôi tay của nam nhân phía sau gắt gao siết chặt nàng.

Lục Thần đóng cọc ở tử ©υиɠ, sướиɠ đến gầm nhẹ lên.

Chúc Dao cứ như vậy bị Lục Thần thao cả đêm, tiếng rêи ɾỉ phóng đãng cuối cùng nhỏ dần chỉ còn tiếng rầm rì.

"A... Thật thoải mái." Huyệt khẩu chảy ra một mảnh dâʍ ŧᏂủy̠ bị đại qυყ đầυ đẩy ra lại thao vào, cuối cùng bị thao tới ngất xỉu.

Sau khi lại bắn tinh một lần nữa Lục Thần mới rút ra, chỉ thấy mật huyệt sưng đỏ run rẩy, hơi hơi mở ra, dịch trắng tí tách chảy ra, dư vị cao trào làm cái miệng nhỏ đột nhiên kịch liệt co rút lại, dịch trắng ồ ạt chả ra thẳng tới khi dịch trắng trở thành trong suốt, mật huyệt mới khép lại, kiều thê mệt mỏi ngất xỉu rầm rì một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ say.

Đôi mắt Lục Thần dính lên mật huyệt, ngất đi rồi nhưng vẫn câu dẫn người...

Ngày hôm sau, Chúc Dao ngủ thắng đến khi mặt trời lên cao, vừa mới tỉnh ngủ khiến suy nghĩ của nàng vẫn chưa rõ ràng. Mở to mắt, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen, cặp đồng tử kia, chỉ có hình bóng chính mình.

"Dao Nhi, tỉnh ngủ?" Lục Thần nhìn chằm chằm đôi mắt của Chúc Dao, mỉm cười hỏi.

Chúc Dao giật mình, toàn thân bủn rủn, chân mày cau lại, nhìn kẻ đầu sỏ gây tội, trong lòng nén giận xoay người đưa lưng về phía Lục Thần, hừ, không nghĩ để ý đến hắn! Thế nhưng cầu hắn thao nàng một suốt đêm. Nàng không mặt mũi gặp người! Đều do tên cầm thú này! Hỗn đản! Sắc lang! Vương bát đản!!

"Dao Nhi? Thế nào?"

Vẫn là không để ý tới!

"Dao Nhi?"

Không để ý tới!

Thấy Chúc Dao không để ý tới mình, Lục Thần biết sự tình hôm qua làm nàng sinh khí. Nhẹ nhàng ôm lấy Chúc Dao. Hôn một cái ở trên mặt nàng: "Bảo bối thẹn thùng?"

Giọng nam nhân trầm thấp, cất tiếng cười vang lên ở bên tai "Dao Nhi, vi phu rất vui."

Chúc Dao bụm mặt, "Đừng nói nữa."

"Ta đã bôi dược cho nàng, ta đi xử lý xong tấu chương lại trở về bồi ngươi." Nói xong Lục Thần đứng dậy đi thư phòng.

Phân phó trong phủ làm chút thức ăn kiều thê thích ăn, trước khi nàng thành thân, hết thảy hắn đều đã điều tra rõ ràng, đối với thói quen của nàng, hắn rõ như lòng bàn tay. Tối hôm qua tiêu hao nhiều thể lực như vậy, hắn phải bổ bổ tiểu kiều thê thật tốt mới được.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~