Chương 2

Dịch: Sắc - Cấm Thành

Nếu có gì thắc mắc xin vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/sac.camthanh

Cẩm Ngu lập tức im lặng.

Thanh đoản đao của mình sắc bén đến nhường nào, không phải nàng không biết.

Lưỡi đao chậm rãi di chuyển trong tay nam nhân rồi dừng lại cách cổ họng nửa tấc, buộc nàng phải ngả người ra phía sau một chút nữa.

Cẩm Ngu sợ bị cắt đứt huyết mạch, ngay cả nuốt nước miếng cũng không dám nuốt.

Một hơi thở ấm áp phả ra sau tai nàng.

Giọng điệu hắn bình thản tựa như đang nói chuyện thường ngày: “Hửm, mắng tiếp đi.’’

Cẩm Ngu cắn chặt môi dưới, không dám cử động nữa.

Lúc đầu nàng muốn nhân cơ hội này dùng đao động thủ đâm cho hắn choáng váng, ai ngờ phản xạ của người này lại nhanh đến thế, lập tức trở tay chế trụ nàng lại, cuối cùng không những không chạy thoát được mà còn bị ngã trên bàn dài với tư thế như thế này.

Càng khiến người ta bực bội hơn nữa là, từ đầu đến cuối nam nhân phía sau vẫn thản nhiên ngồi ở đó, trước mặt hắn, nàng giống như một con thỏ nhỏ yếu ớt, chỉ có thể để mặc hắn xâu xé chơi đùa.

Nàng cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng.

Lại nghe người nọ biếng nhác trầm ấm nói: “Bây giờ biết sợ rồi sao?’’

Nhưng dường như hắn cũng chỉ muốn hù doạ nàng mà thôi, vừa dứt lời đã đưa thanh đoản đao ra khỏi da thịt nàng một chút.

Không chờ Cẩm Ngu thở phào nhẹ nhõm, thanh đoản đao trong tay hắn lại rơi xuống vai nàng, từ từ lướt dọc theo quần áo, từng tấc từng tấc một, như thể đang từ từ thưởng thức.

Trong lòng Cẩm Ngu càng thêm sợ hãi, lúc này vạt áo trước cổ nàng bị sống dao khẽ đẩy ra.

Nam nhân nhìn trong giây lát, thong thả nói: “Lân châm ti tú*.”

(*Lân châm ti tú: Cách thêu hình vảy và thêu bằng vải lụa.)

Nghe vậy, trong lòng Cẩm Ngu lộp độp rơi xuống.

Nàng thêu hoa dây leo màu đỏ tươi trên vạt áσ ɭóŧ bên trong, thêu hoa văn chim phượng, chim loan bên mép áo gấm, đó là hoa văn chỉ thêu độc đáo chỉ thuộc về hoàng tộc Đông Lăng.

Hắn có thể nói ra thì chắc chắn đã đoán được thân phận của nàng.

Cẩm Ngu cũng không che giấu, quay đầu lại, trong mắt tràn ngập hận thù: “Thiện ác báo ứng, hạng người tàn ác hung bạo như các người ắt sẽ phải trả giá! Ta nhất định sẽ tự tay gϊếŧ chết ngươi!’’

Nàng hơi nghiêng người, khuôn mặt đỏ bừng vì phẫn nộ tức giận, nhưng người nọ chỉ im lặng không lên tiếng, sau đó đột nhiên mỉm cười, ném thanh đoản đao vào góc bàn.

“Đừng nóng vội, ngươi còn nhỏ, sau này còn có rất nhiều cơ hội hành thích.’’

Giọng điệu của hắn vẫn luôn phẳng lặng không một gợn sóng như thế, nhưng chưa bao giờ khiến người khác cảm nhận được chút độ ấm.

Tuy nhiên Cẩm Ngu lại nghe ra được ý tứ khıêυ khí©h trong đó.

“Ngươi… Buông ta ra!’’ Sau khi giãy dụa vô ích, Cẩm Ngu trào phúng nói: “Hoá ra tướng quân nước Sở chỉ biết trốn sau lưng người khác, e là mặt mũi xấu xí đáng ghê tởm nên mới không muốn người khác nhìn thấy như thế!’’

Mắng xong, Cẩm Ngu còn lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đầu lại, nàng vô cùng tức giận, chỉ muốn khoe mẽ miệng lưỡi nhanh nhảu của mình mà thôi.

Uổng công lăn qua lăn lại gây sức ép một trận, cuối cùng vẫn bị bắt trói trở về hoàng cung nước Sở, nghĩ đến đây, Cẩm Ngu lại cảm thấy đầu đau như búa bổ, trong lòng hoảng hốt.

Ngay khi nàng đang bất lực hết đường xoay xở thì sức lực trên cổ tay đột nhiên buông lỏng.

Hắn buông nàng ra.

Cẩm Ngu nhanh chóng phản ứng lại, đưa tay ra chụp lấy thanh đoản đao, sau đó nhảy lên bàn.

Thân thể mềm mại của nàng bỗng nhiên xoay tròn một vòng, lưỡi đao đoạt mạng trực tiếp bổ thẳng vào phần cổ yếu hiểm của người phía sau.

Chỉ trong chớp mắt, người nọ lưu loát nghiêng sang một bên, chỉ dựa vào sức mạnh của hai ngón tay vậy mà thanh đoản đao đã ngừng lại bên cổ hắn một lúc lâu, không thể đâm sâu hơn được nữa.

Chiếc lục lạc nhỏ bằng sứ ngọc bích trên cổ tay cùng với âm thanh lưỡi đao lướt gió nhẹ nhàng thoảng qua bên tai nam nhân, trong trẻo trầm bổng.

Lông mi đen nhánh của Cẩm Ngu khẽ run lên, biết rõ bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, lập tức nhảy xuống bàn chạy thoát thân.

Nhưng không ngờ chân phải của nàng bị trẹo vô cùng nghiêm trọng, trước đó còn có thể cố gắng chịu đựng được một lúc, bây giờ lại giẫm mạnh xuống đất, mắt cá chân đau đớn tựa như bị xé toạc.

“A….”

Cẩm Ngu cau mày, đôi môi mím chặt đến mức mất đi huyết sắc, hai chân mềm nhũn, mất thăng bằng ngã khuỵu xuống đất.

Thanh đoản đao “bịch” một tiếng, rơi xuống trên mặt thảm gấm.

Cơ thể mềm mại lập tức đâm vào l*иg ngực nam nhân.

Hai tay siết chặt vòng eo mỏng manh, hắn thuận thế giữ lấy nàng.

Cẩm Ngu đau đến mức trên trán toát ra một lớp mỏng mồ hôi lạnh, nhất thời quên mất rốt cuộc hắn đang bắt cóc hay là đang có lòng tốt giúp đỡ nàng một phen.

Tóm lại, khoảng cách giữa hai người bọn họ rất gần.

Hắn vừa mới tắm xong, mặc một chiếc áo choàng màu trắng, một vài sợi tóc ẩm ướt buông rũ xuống ngực.

Hơi thở nhàn nhạt phả trên người, tựa như đêm đông mù mịt bên ngoài doanh trướng, tuyết rơi không tiếng động, cô đơn lạnh lẽo.

Nhưng hơi ấm trong vòng tay hắn lại như gió nhẹ sương ấm trong rừng, ướt đẫm giá lạnh.

Hai thái cực đối ngược nhau, nhưng ở trên người hắn lại không hề mâu thuẫn chút nào.

Trái tim nàng bỗng nhiên đập dữ dội.

Hơi thở Cẩm Ngu chậm lại, cố gắng kìm nén cảm giác khiến nàng khó chịu này.

“Nhào vào ngực? Tiểu cô nương, sao lại học những thứ không tốt như thế.’’

Giọng điệu người đàn ông lười biếng như cười như không.

Cẩm Ngu giật mình, hoảng hốt ngẩng đầu lên, khoảnh khắc bốn mắt chạm vào nhau, lúc này nàng mới nhìn rõ dáng vẻ người trước mặt.

Làn da hắn trắng ngần lạnh lùng, lông mày dày rậm, đôi mắt đào hoa hẹp dài, phía cuối mắt phải có một nốt ruồi mờ nhạt.

Dịch: Sắc - Cấm Thành trực thuộc web Luvevaland.co

Nếu có gì thắc mắc xin vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/sac.camthanh

Khi đôi mắt đào hoa ấy khẽ nheo lại, một chút gì đó mơ màng mê hoặc lòng người lộ ra, ánh mắt tràn ngập phong lưu kiệt xuất.

Đôi mày kiếm phấn khích hếch lên như tơ như sương mù, càng làm tôn thêm mấy phần phong trần, ngạo nghễ cho khuôn mặt anh tuấn kia.

Nam nhân rũ mắt nhìn chằm chằm vào nàng, hai đồng tử màu nâu nhạt phản chiếu khuôn mặt nàng.

Cẩm Ngu thất thần trong chốc lát, ngay sau đó nhanh chóng bị cảm giác tràn ngập xấu hổ nuốt chửng, nàng sa sầm mặt mày, đưa tay lên định đánh hắn.

Nhưng vừa mới đưa tay lên thì đã bị hắn bắt được cổ tay.

Trong khoảnh khắc đó, tiếng lục lạc sứ theo sự va chạm phát ra âm thanh trong trẻo vui tai.

Ngọc châu leng keng leng keng… Không ngừng lay động trước mắt hắn.

Hắn khẽ nhướn mày, ánh mắt lặng lẽ dừng trên cổ tay trắng nõn của nàng.

Ô Mặc không biết đã trở về trong lều nằm trên tấm thảm gấm từ lúc nào, tiếng lục lạc vang lên, nó đột nhiên nhảy lên bàn sách.

Một bóng hình màu trắng chợt nhảy qua trước mặt Cẩm Ngu, nàng ngạc nhiên hét lên, chỉ trong giây lát, chiếc vòng tay chạm khắc hoa văn đã bị móng vuốt của nó lấy đi mất.

“A…’’

Ô Mặc xoay người nhảy lên nhuyễn tháp, nằm nhoài trên lớp nệm trắng chơi đùa với chiếc lục lạc sứ của nàng.

“Này!” Con mèo không thèm để ý đến nàng, Cẩm Ngu giãy giụa cổ tay phải, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chủ nhân của nó: “Trả lại cho ta!’’

Nam nhân liếc mắt nhìn xuống nhuyễn tháp, nơi đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc khó lường, ngay sau đó lại biến mất không thấy bóng dáng.

Vẻ mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, khẽ nhếch đôi môi mỏng: “Chà, nó thích đồ của ngươi.’’

“Ngươi…’’ Cẩm Ngu há miệng thở dốc, tức giận đến mức không nói nên lời.

Uổng công trước đó nàng còn cảm thấy một người một mèo này có một chút khác biệt, nhất định là kiếp trước có thù oán với nàng!

Cẩm Ngu đưa tay đẩy hắn ra, hắn cũng không ngăn cản, để mặc nàng vùng vẫy giãy dụa, nhưng nàng thậm chí còn không thể đứng dậy nổi.

Ngồi trên đùi hắn, đầu óc nàng càng lúc càng choáng váng, hơi thở yếu dần, mí mắt cũng từ từ rũ xuống.

Mà nay Trì Diễn bách chiến bách thắng, càng khiến người khác nghe tiếng đã sợ vỡ mật cũng không nói quá.

Cho nên hắn chưa mở miệng, Tạ Hoài An cũng không dám lên tiếng trước.

Nắp sứ chạm qua miệng chén phát ra âm thanh nho nhỏ, chỉ nghe người nọ bình tĩnh nói: “Có chuyện gì?’’

Tạ Hoài An gật đầu trả lời: “Có dư nghiệt của Đông Lăng đang ẩn náu gần đây, ta phụng mệnh bệ hạ đuổi bắt, sợ tên tội phản lẻn vào quân doanh gây bất lợi cho tướng quân, xin tướng quân cho phép Kim Ngô Vệ tìm kiếm.’’

“Dư nghiệt?’’

Khoé mắt Trì Diễn lặng lẽ nhướng lên, nhưng nốt ruồi lệ kia lại làm cho hắn có vẻ không chút để ý.

Hắn nhàn nhạt nói: “Xem ra Tạ thống lĩnh mới đến nên chưa biết nhiều về luật pháp của nước Sở cho lắm, Nguyên Thanh Nguyên Hựu.”

Nguyên Thanh Nguyên Hựu vốn là hai huynh đệ, người trước anh tuấn ưa nhìn, người sau lại có chút tục tằng thô kệch, hiện tại hai người khoảng chừng hai mươi tuổi, đã tòng quân nhiều năm trời, vẫn luôn đi theo bên cạnh Trì Diễn làm việc.

Nghe vậy, bọn họ lập tức hiểu ý của hắn.

Nguyên Thanh tiến lên một bước, giải thích: “Người Đông Lăng, kẻ nào có tội nên trị, người vô tội phóng thích, phàm là những người không muốn quy phục đều sẽ bị sung vào lãnh thổ quốc gia dựa theo luật pháp nước Sở, bất kể là Hoàng tộc hay dân thường.’’

Tiếp lời, Nguyên Hựu nhìn về phía Tạ Hoài An: “Tạ thống lĩnh, hoàng đế Đông Lăng tội ác tày trời, khó làm nên nghiệp lớn của một vị quân vương, chết không đáng tiếc, nhưng những người khác đều vô tội, về lý nên sung quân hoặc thả về, không biết dư nghiệt kia là ai, bệ hạ còn có kế hoạch khác sao?’’

Tạ Hoài An im lặng, sau đó cẩn thận nói: “Hành động của Kim Ngô Vệ đều do bệ hạ chỉ thị, không tiện nói cụ thể, kính mong tướng quân thứ lỗi.’’

Thong thả nhấp một ngụm trà, Trì Diễn đặt chén xuống, ánh mắt trở nên sắc bén: “Vậy thì không cần phải nói, tiễn khách.’’

Mệnh lệnh tiễn khách này của hắn khiến Tạ Hoài An hơi sửng sốt, sau khi cân nhắc một chút, nói: “Trì tướng quân, nếu không đưa dư nghiệt trở về, Kim Ngô Vệ khó có thể báo cáo kết quả lên trên.’’

Trì Diễn nhàn nhạt liếc hắn một cái, ý vị thâm trường nói: “Trong quân của bổn vương không có người đáng bị bỏ tù.’’

Sắc mặt hắn lạnh lùng hờ hững, nhưng trên môi lại nở nụ cười: “Hay là Tạ thống lĩnh cho rằng, các tướng sĩ Xích Vân Kỵ của ta thậm chí còn không thể bắt được một tên tội phạm?’’

Hắn nói tội phạm, chứ không phải là dư nghiệt, dường như có ý tứ sâu xa khác, nhưng Tạ Hoài An cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức cúi đầu: “Mạt tướng tuyệt không có ý này!’’

“Xem ra bệ hạ còn có rất nhiều chuyện không thể nói với bổn vương, ngươi hãy trở về nói với ngài ấy, đợi sau khi thu phục được Lâm Hoài trở về kinh thành, bổn vương chắc chắn sẽ tìm ngài ấy nói chuyện một chút.’’

Giọng điệu hắn không giận không nóng, nhưng lại vô hình mang theo một tia sắc bén.

Rõ ràng hắn không muốn nói thêm nữa, Tạ Hoài An chần chừ một lúc, cuối cùng đành phải hành lễ cáo lui: “Thứ mạt tướng đường đột, đêm khuya quấy rầy Trì tướng quân.’’

*

Đêm tối tĩnh mịch, dựa ngồi bên mép giường, hắn mơ thấy một giấc mơ.