Chương 1



Sau khi kết hôn năm năm, cuối cùng tôi với chồng đã mua được nhà.

Nhưng chuyển đến không bao lâu, lại cảm giác hộ đối diện là lạ.

Bình thường không hề có chút động tĩnh nào, cửa chính là màu đen, rèm cửa cũng là màu đen.

Lúc nào cũng kéo chặt, không lọt dù chỉ một tia sáng.

Vào ngày nghỉ tiết Thanh Minh đầu tiên.

Trời vẫn còn chưa sáng, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng khóc lóc huyên náo.

Tôi nhìn qua mắt mèo, trông thấy ngoài hành lang đặt một chậu than, có mấy người đang vây quanh nó nhảy múa.

Chồng tôi nghe thấy tiếng động cũng tỉnh dậy, đi ra ngoài xem.

Hóa ra là có bảy đạo sĩ, kẻ cầm kiếm, kẻ cầm đuốc, kẻ cầm chiêng.

Vừa nhảy, vừa vung tiền giấy trắng rải ra khắp nơi.

Hành lang lập tức bị rải đầy tiền giấy, thậm chí còn dính cả mấy cái lên cửa nhà tôi.

Trong lòng tôi "lộp bộp" một tiếng, có dự cảm bất tường, đây chẳng lẽ là…

“Két ——"

Cửa đối diện mở ra.

Một bà cụ âm trầm nhìn tôi.

Nói đúng ra, là một tấm di ảnh bà cụ đen trắng, cao hơn một mét, treo ở chính giữa phòng.

Trên bàn thờ đặt một hũ tro cốt màu trắng, hai bên bày đầy hương nến thỏi vàng, vòng hoa vàng mã, còn có ngọc nữ bện từ giấy.

Cả phòng đều là bộ dạng linh đường, hướng thẳng về phía nhà tôi.

Trong nháy mắt đó, tôi gần như bật khóc, ý muốn chết luôn cũng có.

Hộ đối diện nhà tôi, là phòng đặt tro cốt.



Cửa hai nhà vừa mở ra, hành lang lập tức lùa qua một trận gió lớn.

Di ảnh của bà cụ đột nhiên rơi từ trên tường xuống, nện lật cả bàn đồ cúng, tàn hương, tia lửa bắn tung tóe.

Ngọn lửa trong chậu than ngoài hành lang lúc đầu vốn không lớn, đột nhiên lại bùng lên, nương theo gió thổi bén về phía tôi.

Mặc dù tôi tránh kịp, nhưng chữ “Phúc” dán trên cửa ngay lúc ấy liền bốc cháy.

Chồng tôi quýnh lên, một cước đá văng chậu than, vội vàng giẫm đạp đám lửa hóa vàng mã kia cho tắt.

Nhà đối diện có hai gã đàn ông một gầy một béo chạy đến.

Gã gầy vừa đến đã đá bay chồng tôi ra, chỉ vào anh ấy mà mắng:

“X mẹ mày!”

"Chúng mày đi ra làm cái gì?” Tên béo cũng trừng mắt gào to.

Trong nhà lại có mấy người đi ra, tất cả đều mặc âu phục đen, trên cổ trên tay có hình xăm, nhìn vô cùng hung dữ, chớp mắt đã chen chật cứng tầng.

Chồng tôi bị đá ngã ngồi trên sàn, cũng ngây người.

Hóa ra họ đang làm pháp sự phá địa ngục, phá huyết hồ, siêu độ vong linh.

Bước cuối pháp sự, đạo sĩ phải cầm kiếm gỗ đập nát tám miếng ngói tượng trưng cho biên giới địa ngục, rồi đốt cháy cổng địa ngục bện từ giấy thì mới coi như kết thúc.

Mảnh ngói ban nãy đã bị chồng tôi đạp vỡ, cổng địa ngục bày ở cửa nhà tôi cũng bị đυ.ng đổ rồi.

Chúng tôi đã vô tình làm gián đoạn đạo sĩ thi pháp.

Thấy hơn mười người đối phương khí thế hùng hổ, lúc ấy tôi đã hơi sợ hãi, chồng tôi cũng không muốn gây chuyện, ngữ khí mềm mỏng:

"Đốt lửa trong hành lang, dễ gây ra cháy…”

"Con mẹ mày mày là ai? Mày quản được chắc?” Gã gầy nói.

"Nhưng mà…” Chồng tôi chỉ cửa nhà tôi, “Suýt nữa thì cháy nhà tôi rồi.”

"Thế có cháy chưa? Tao hỏi mày đã cháy chưa hả?” Gã gầy lại ép sát từng bước, ngón tay chọc từng cái một vào ngực chồng tôi.

"Nếu mà cháy thật thì bao nhiêu tiền? Đền cho mày là được chứ gì!” Tên béo cũng ở bên cạnh nói.

Gã gầy một tay túm cổ áo chồng tôi, một tay chỉ vào mảnh ngói vỡ với cổng địa ngục dưới mặt đất.

"Giờ mày bảo cái này phải làm sao?”

Đạo sĩ dẫn đầy cũng sờ ria mép, đầy mặt sầu lo nói với tên mập:

"Nếu lão phu nhân không đi được tử tế, thì con cháu cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

"Những thứ này sao chúng mày đền được hả?” Tên mập lại nói tiếp.

Chồng tôi lập tức có chút mờ mịt luống cuống, bị người nói vậy cũng cảm thấy mình đuối lý, nên nói:

"Này… xin lỗi, nếu không mọi người làm lại lần nữa đi?”

Tên mập liếc đồng hồ.

"Canh giờ tốt đã qua rồi còn làm lại gì nữa? Mày biết mời những pháp sư cao tay này tốn bao nhiêu tiền không hả?”

Gã gầy tức tới mức muốn đánh người, đạo sĩ dẫn đầu lại vội ngăn lại.

"Ngày hôm nay không thể sân hận…”

Đạo sĩ khuyên nhủ gã gầy, rồi lại nói với chồng tôi:

"Huynh đệ, cậu phá hỏng chuyện tốt của phúc chủ nhà tôi, tổn thất này lớn lắm.”

Đang lúc nói chuyện, đứa con trai mới ba tuổi rưỡi của chúng tôi từ trong phòng đi ra, ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mặt.

Đạo sĩ vừa thấy Lạc Lạc, chợt vui mừng.

"Có trẻ con à?”



"Các người muốn làm gì?"

Chồng tôi thấy ánh mắt đạo sĩ không đúng lắm, vội bảo vệ Lạc Lạc.

Đạo sĩ đi đầu cười ha hả nói:

"Đều là hàng xóm cả, cứ để con trai hai người dập đầu cho lão phu nhân của chúng tôi, việc này coi như xong.”

Không đợi chúng tôi nói gì, tên mập đã khoát tay, hai người lập tức tiến lên bắt lấy Lạc Lạc.

Tôi sợ muốn chết, mặc dù không biết họ có ý gì, nhưng cứ cảm thấy đây không phải chuyện tốt, liền tiến lên cản.

Nhưng họ cùng nhau tới, đè chặt tôi và chồng.

Đạo sĩ dẫn đầy cười gian tà, ôm lấy Lạc Lạc tiến vào phòng.

Lạc Lạc vừa thấy bà cụ trên di ảnh, tức khắc sợ quá oa một tiếng khóc lớn.

Tôi và chồng như phát điên muốn nhào vào, nhưng lại bị họ túm chặt.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Lạc bị hai đạo sĩ ấn đầu, từng cái, từng cái một mà dập đầu với di ảnh.

"Thịch!”

"Thịch!”

"Thịch!”

Trong tiếng la khóc của con trai, khóe miệng bà cụ trên di ảnh đột nhiên vẩy một cái, lộ ra một nụ cười dữ tợn.



Đầu tóc tôi tê dại, nhìn lại, di ảnh đã khôi phục bộ dạng trước kia, vẫn là nét mặt âm trầm đó.

Dập đầu xong, đạo sĩ dẫn đầu hình như rất hài lòng, ghé vào bên tai tên mập nhẹ giọng nói gì đó.

Lạc Lạc chỉ biết khóc, dưới ống quần có nướ© ŧıểυ chảy ra.

Gã gầy thấy thế, vội hô đạo sĩ kêu người mau đuổi thằng bé này ra, đừng để nó làm ô uế linh đường.

Chồng tôi hét lớn một tiếng, nhảy dựng lên, đấm một phát vào mặt gã gầy.

Gã gầy không đứng vững liền ngã sấp xuống, những người khác lập tức đè chặt chồng tôi trên mặt đất bắt đầu đạp.

Tôi muốn đi cản lại, bụng cũng chịu một cước, lập tức không đứng dậy nổi.

Lạc Lạc thì sợ đến mức con rúm trong góc tường, nhắm chặt mắt che tai lại, vừa khóc vừa hô:

"Các người đừng đánh bố mẹ tôi, đừng đánh bố mẹ tôi…”



Hóa ra lúc con người phẫn nộ cùng cực, thật sự sẽ không biết đau.

Khi phản ứng lại, ba người nhà chúng tôi đã bị đẩy ra ngoài, ngồi co ro trên hành lang.

Chậu than, mảnh ngói trên đất cũng đã bị người dọn đi cả.

Đầu óc tôi vẫn còn mờ mịt, ngơ ngác mà nhìn xung quanh.

Mặt chồng tôi đã sưng vù lên, mũi còn đang chảy máu, không nói không rằng, ôm lấy tôi với Lạc Lạc, trên người còn dinh mấy miếng tiền giấy.

Tôi cảm thấy được toàn thân anh đều đang phát run.

Sự phẫn nộ tràn ngập ban nãy đã không còn, người bắt đầu thấy đau.

Còn có sợ hãi.

Nỗi sợ hãi khủng khϊếp.



Lúc chúng tôi về lại nhà, đang định báo cảnh sát, thì cảnh sát đã tới.

Hóa ra nhà đối diện đã báo cảnh sát trước, nói chúng tôi tự tiện xông vào nhà dân, còn đánh người.

Không bàn chuyện họ làm tế sự ngoài hành lang, chỉ nói hành vi chúng tôi làm gián đoạn pháp sự đã gây tổn thương nghiêm trọng đến tinh thần của cả nhà hắn, cũng tạo thành tổn thất kinh tế lớn.

Tôi tức giận đến mức môi không ngừng run, vừa khóc vừa oán, lời nói cũng không đầy đủ, gần như không thở nổi.

Chồng tôi muốn đối chất với họ, định xông qua, thì lại bị cảnh sát ngăn lại, kêu mọi người bình tĩnh lại đã.

Họ bảo gã gầy vừa mới làm phẫu thuật tim xong, giờ rất khó chịu, làm không tốt còn phải nằm viện.

Nếu thật so đo chuyện bồi thường, ai bồi nhiều hơn ai còn chưa biết đâu.

Rồi lại khuyên chúng tôi:

"Pháp luật cũng không quy định không được đặt hũ tro cốt trong nhà, việc này rất khó xử lý.”

Loại tình huống này của các anh chị coi như là hai bên ẩu đả, cũng may mọi người đều không bị gì nghiêm trọng, nên hãy hòa giải đi.

Dù sao cũng là hàng xóm, làm ầm ĩ quá lớn cũng không tốt.

Lại thấy cảnh sát có vẻ rất quen với nhà bên, lúc nói chuyện cũng khách khí, lòng chúng tôi càng thêm bất an.

Chúng toi chỉ vừa mới chuyển đến đây không lâu, chưa quen thuộc với cuộc sống ở đây, chẳng vì gì khác, vì Lạc Lạc, thì cũng không thể đắc tội với người được.

Lúc tên béo và tên gầy rời đi, lái Rolls-Royce với Farad.

Các đạo sĩ cũng lái một chiếc Mercedes.

Lũ lượt hoành tráng mà rời đi.

Thôi.

Cũng chỉ có thể thôi mà thôi.



Trời đã tối, trong phòng không bật đèn.

Ba người nhà chúng tôi ngồi co ro trên sô pha.

Lạc Lạc hỏi:

"Đám người xấu nhà đối diện đang làm gì thế ạ? Họ đánh người, tại sao chú cảnh sát lại mặc kệ? Tại sao con phải dập đầu cho bà đó?”

Tôi không biết trả lời như thế nào.

Tôi cũng không muốn khóc trước mặt con, không muốn để con cảm thấy, bố mẹ bất lực không thể bảo vệ được nó.

Nhưng nước mắt tôi vẫn cứ chảy không ngừng.

Cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

Chồng tôi an ủi chúng tôi:

"Đừng sợ, chúng ta không tin những thứ đó, Thanh Minh sang năm đi ra ngoài du lịch thì sẽ không gặp phải họ nữa.”

Chuyện ngày hôm nay, coi như là một hồi ác mộng.

Nhưng ai ngờ, ác mộng của chúng tôi còn chưa bắt đầu.