Chương 7: Không vui

Phòng ngủ mới được trải một lớp thảm lông mềm mại.

Phong Miên ngồi trên giường, bàn chân được băng bó bằng gạc trắng đung đưa nhẹ. Cô ngẩn người nhìn ra cửa sổ lớn, khung cảnh tối đen ben ngoài chẳng trông thấy được thứ gì.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Mạc Khiết Thần vừa quay người liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé như lọt thỏm trong màn đêm đen. Hắn hắng giọng một cái.

"Không có ạ. Em chỉ nhìn thôi."

Một tháng nay của cô đều là ngồi ở vị trí này, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù chẳng có phong cảnh gì đáng kinh ngạc, nhưng cô vẫn luôn nhìn chăm chú hàng giờ đồng hồ liền. Cuộc sống vô vị hình thành một thói quen nhàm chán, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, chỉ có phong cảnh bên ngoài mới thay đổi đôi chút.

"Đi ngủ được rồi."

Mạc Khiết Thần bước lại đóng cửa sổ, Phong Miên không lên tiếng, chậm rì rì xoay người nằm xuống chiếc giường to lớn.

Cô gái nhỏ đắp chăn ngang người, hai bàn tay đặt ngay ngắn trên bụng, đè lên lớp chăn mềm. Đôi mắt long lanh mở to, trong mắt chẳng có chút nào buồn ngủ.

"Không buồn ngủ sao?"

Mạc Khiết Thần ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay vươn ra gạt đi lọn tóc đang che đi bầu má hồng hào. Hắn phát hiện, cô gái này rất không thích nói chuyện, nhưng đặc biệt nghe lời. Thấy không, hắn nói đi ngủ liền ngoan ngoãn lên giường dù cho không buồn ngủ chút nào.

"Vậy em nói một chút về em đi."

Nếu Khương Giai Kỳ không phải tên của cô, thì những thông tin hắn từng đọc kia cũng chẳng có nghĩa lí gì. Phong Miên, Phong Miên. Hiện tại so với việc đọc những tài liệu đã điều tra được về cô, hắn càng tò mò hơn cô sẽ nói những gì về mình với hắn.

"Em tên là Phong Miên."

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng. Cánh môi mọng mấp máy mấy chữ, rồi ngừng lại.

A, cô gái nhỏ này lại lười nói chuyện nữa rồi!

Mạc Khiết Thần cười khẽ, bóp nhẹ lấy chóp mũi của cô một cái. Cô gái giật mình run lên, hai mắt mở to nhìn hắn chăm chú.

"Em phải nói những gì mà tôi chưa biết chứ?"

Gương mặt đẹp đẽ như một món đồ tinh xảo phóng đại trong mắt cô. Hàng mi dài run rẩy chớp chớp, lông mi mềm mại tựa lông vũ dễ dàng chạm phải da mặt của hắn. Phong Miên dường như có chút sửng sốt, miệng nhỏ hé mở hô lên một tiếng. Mạc Khiết Thần chống người bên cạnh cô, thân thể lại ấn xuống, thu hẹp khoảng cách vốn đã chẳng mấy kẽ hở của hai người.

"Ngoan, nếu em không nói tôi sẽ không vui đâu đấy."

Bàn tay to lớn chạm lên cần cổ yếu ớt. Lớp chai sạn trong lòng bàn tay ma sát với làn da mẫn cảm, có chút ngứa ngáy khó chịu. Mạc Khiết Thần nhìn thẳng vào mắt cô, ngón tay đều đều vuốt ve mảnh non mềm.

"Nếu ngài không vui thì sao ạ?"

Cô gái ngây ngô nghiêng đầu, thanh âm nhỏ nhẹ nhưng tuyệt nhiên chẳng chút sợ hãi nào. Đôi mắt đào hoa sâu kín nhìn cô, từ trong đáy mắt hiện lên vẻ thâm trầm lạnh lẽo, ngược lại với nụ cười vui vẻ trên gương mặt hắn.

"A, quả nhiên là không nên mà..."

Câu nói không có đầu đuôi.

Những ngón tay thon dài đặt trước điểm huyệt trên chiếc cổ trắng nõn đang không chút phòng bị. Cô có cảm giác hắn muốn ấn xuống, nhưng sự chai sạn trên ngón tay lại cứ mơn trớn xung quanh. Hơi thở của Phong Miên có chút gấp gáp, đôi mắt long lanh phản chiếu trong ánh mắt hắn. Con ngươi trong veo, cảm tưởng như không nhiễm chút tạp nham nào của cuộc đời. Kể cả khi cô gái nhỏ này đứng giữa sảnh đấu giá nguy hiểm, đôi mắt này vẫn đẹp đẽ như thế.

"Em thật sự..."

Theo thanh âm trầm thấp, ngón tay cái di chuyển, đè lên cánh môi dưới căng mọng, đầu ngón tay hơi dùng sức, hàm răng đều đặn lấp loáng. Mạc Khiết Thần thổi một đoạn khí ấm nóng lên gương mặt chẳng mấy biểu cảm kia, thành công khiến cho Phong Miên bất ngờ mà nhắm mắt lại.

"Làm tôi không vui đấy."

Lời nói vừa dứt, đôi mắt còn chưa kịp mở, trên cánh môi đã truyền đến một trận đau đớn. Mái tóc dài vốn đã được chải gọn gàng bị năm ngón tay to lớn làm loạn, những sợi tóc bị nắm có chút đau. Gương mặt nhỏ nhắn bị ép phải ngẩng lên, không khí xung quanh toàn bộ đều là hơi thở nóng rực của hắn.

Đôi môi lạnh áp lấy mềm ẩm, cướp đi sự ấm áp cùng ngọt ngào trên cánh môi. Hắn như đang phát tiết, gặm cắn cánh hoa mỏng manh không chút thương tiếc. Phong Miên nhắm chặt mắt, cánh môi run rẩy, cả cơ thể căng thẳng đến mức cứng đờ nằm đó. Sự mới lạ bắt nguồn từ người nằm trên như tạo ra dòng điện, kích động mọi giác quan của cô.

Không biết qua bao lâu, Mạc Khiết Thần cắn một cái lên môi cô, hài lòng chống người dậy. Người nhỏ hơn nắm chặt lấy chăn, bả vai căng ra. Mái tóc đen dài lộn xộn trên nền chăn gối sáng màu, gò má ửng hồng. Hàng mi dài run rẩy, vương vài giọt nước nóng hổi. Hơi thở có chút hỗn loạn, nếu nhìn kĩ sẽ thấy dấu răng trên bờ môi, thậm chí còn rướm máu. Phong Miên cố gắng điều chỉnh nhịp thở, run rẩy mở mắt nhìn hắn.

"Nếu em làm tôi không vui thì sẽ như vậy, biết không?"

Hắn mân mê cánh môi ướt đẫm, nét cười nhẹ nhàng hiện trên khuôn mặt.

Từ trước đến giờ, hắn đều không thương tiếc sủng vật của mình.

.

.

.