Chương 1

Dịch giả: Cam lột vỏ không hạt.

“Lão Triệu à, con gái nhà ông lại đi trộm qυầи ɭóŧ toàn thôn nữa rồi, cả chiếc quần cộc bị hở đũng của tôi cũng bị khuê nữ của ông cuỗm mất luôn.”

“Sống lâu vậy, chỉ mới thấy qua người nhận thầu đầm cá, chứ chưa gặp ai nhận thầu qυầи ɭóŧ cả.”

Ba tôi thấy người trong thôn đều tụ tập ở trước nhà đòi lại qυầи ɭóŧ, không khỏi cười xấu hổ.

Nhìn bộ dạng si ngốc của tôi, ba lại thở dài một hơi.

Năm hai tuổi tôi bị âm quỷ quấn thân, đến năm bảy tuổi thì đã mất đi hai hồn một phách trở thành người ngốc.

Ba tôi rất bất lực, mấy năm nay ông mang tôi đi không biết bao nhiêu bệnh viện, gặp bao nhiêu đại sư rồi, thật sự không tìm được phương pháp nào cả.

“Ba ba, ăn chocolate nè!” Tôi đi tới, đưa đồ ăn vặt trong tay cho ba nói.

Ba tôi ngồi xổm xuống sờ sờ đầu tôi, cắn một ngụm lên đồ ăn vặt tôi đang đưa tới.

Đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, ba tôi nghi ngờ hỏi: “Nhà ta không mua chocolate, con gái chocolate này của con lấy ở đâu ra vậy?”

Tôi si ngốc chỉ vào chuồng gà, cười ngây ngô nói: “Lấy ở trong đó.”

Sắc mặt ba ba cả kinh, vội phun hai cái: “Ai da con gái, chỗ đó là nơi phơi phân gà đen.”

Người trong thôn lắc lắc đầu, không ai cười ra tiếng cả, mọi người đều nhìn gia đình tôi với ánh mắt đầy đồng cảm.

Vương đại thẩm tay lấy lại quần cọc ren trên tay mẹ tôi, nói: “Lão Triệu à, tôi nghe nói bên trấn Thanh Hoa đang có một vị Lâm bán tiên rất nổi tiếng, ông đi gọi ông ấy đến đây xem cho con gái ông đi.”

Ba tôi vội vàng hỏi thêm mấy câu, nắm được địa chỉ chỗ Lâm bán tiên, liền nôn nóng mời người đến.

Buổi tối hôm đó, Lâm bán tiên nhảy múa đối diện tôi suốt một đêm, nhảy tới bay cả dép lê, vậy mà thật sự gọi được hồn phách đã mất nhiều năm của tôi trở về.

Nhưng thứ trở về không chỉ có hồn phách của tôi, mà còn có một ít thứ không sạch sẽ.

Tôi khóc ô a ô a tại chỗ.

Ba tôi vội nhìn qua Lâm bán tiên, biểu tình Lâm bán tiên rất bình tĩnh, móc di động ra.

“Sau này mỗi khi Giai Di khóc, ông cứ phát cái này lặp đi lặp lại, như vậy trong lòng cũng sẽ có chút tự tin hơn.”

Ba tôi nhìn [chú đại bi], ngốc ngay tại chỗ.

“Kinh Phật siêu độ, Giai Di nghe cái này chắc chắn chỉ có tốt, quỷ nghe xong cũng phải niệm theo ma mị ma lị hong.”

“Tin được sao?” Ba tôi không yên tâm hỏi lại một câu.

Xuất phát từ lòng tin tưởng Lâm bán tiên, ông vẫn click vào phát âm thanh, nghe được 30 giây thì phát hiện di động im bặt, hơi ngượng ngùng nói: “Lâm bán tiên, cái này yêu cầu VIP! Mà tôi không có VIP.”

Lâm bán tiên sửng sốt hai giây, sau đó than một tiếng: “Xem ra ông cùng đức Phật vô duyên, Phật tổ không độ nghèo nàn!”

Lát sau Lâm bán tiên vẽ cho tôi một tấm bùa che thân, nói thể chất của tôi tà môn, rất dễ chọc thứ không sạch sẽ nhập vào lần nữa, vấn đề mấu chốt là thể chất của tôi tạm thời chưa có thuốc nào chữa được.

Chỉ có thể cho tôi bùa che thân che chắn tai vạ trước, nên mỗi cuối tuần tôi luôn đến chỗ Lâm bán tiên, ông ấy sẽ đưa tôi một tấm bùa che thân.

Cứ như vậy tôi bình an lớn đến tuổi 14, từ tiểu học học đến năm thứ 2 trung học, nhưng vào dịp hè năm thứ 2 trung học ấy, Lâm bán tiên đã xảy ra chuyện.