Chương 17: Âm Trận

Trở lại hang động gần m Dương Miếu, Lê Minh hơi thở nặng nề, đầy hỗn loạn. Cậu ta nhăn mặt nhìn xuống bàn tay đang rỉ máu của mình.

Dấu ấn đen kia ban đầu chỉ như đầu đũa, hiện tại đã to đến gần hết lòng bàn tay cậu ta.

- Quỷ Ma đội lốt người, lại làm cả chuyện này.

Bực bội chửi một câu, Lê Minh lập tức ngồi xuống, mở ra biến thứ hai của Văn Thù chú. Pháp tướng Văn Thù Bồ Tát tay cầm quyển Bát Nhã Kinh hiện ra. Từng giọt máu đen nhờ luồng lực lượng của chú thuật theo đó bị bức ra bên ngoài.

Một dòng khí vừa đen lại vừa xám, tách ra khỏi đống máu dưới nền hang động, được Bát Nhã kinh trong pháp tướng của Văn Thù Bồ Tát siêu độ, màu sắc nhạt dần sau đó tan biến vào không khí.

Mất một ngày trời, Lê Minh mới lần nữa mở mắt ra, ánh mắt cậu hiện lên vẻ căm thù. Vết thương có lực thẩm thấu quá mạnh, cậu ta vừa phải tốn thêm bốn đồng để mua hai bình nước hồi linh hồn từ hệ thống, mới có thể ép hết tà khí trong người ra ngoài.

Cậu ta không biết rằng, trong lúc vô tình bị cảm xúc chi phối, cái bóng dưới chân mình lại lần nữa rục rịch.

Vết thương đã ổn định, Lê Minh ngồi thẫn thờ suy nghĩ những việc tiếp theo mình cần làm. Đến khi trời tối, cậu không thiền định như thường ngày, mà lấy đống da quỷ đã được hệ thống phân giải ra.

Hiện tại Lê Minh có dư giả tài nguyên để tiến hành luyện chế một số lá bùa mà cậu cảm thấy cần thiết.

Một đêm trôi qua, Lê Minh ánh mắt đầy sự mệt mỏi, lại kèm theo vui mừng nhìn thứ đang cầm trong tay mình. Ba lá bùa sơ cấp với ba màu sắc khác nhau, cực kỳ bắt mắt nằm gọn trong tay cậu ta.

- Hahaha, bùa tàng hình vật phẩm đạt phẩm chất xanh, có thể tàng hình đồ vật tối đa một ngày. Bùa may mắn đạt phẩm tím, tăng thêm hai mươi phần trăm độ may mắn cho mình. Còn bùa bình an lại đạt phẩm chất vàng kim, tăng năm phần trăm tất cả thuộc tính của cơ thể. Không uổng công mình mất hơn mười giọt tinh huyết, thêm hơn trăm mảnh da quỷ. Có những thứ này hỗ trợ vận khí may rủi, đường phía trước ắt sẽ đỡ vất vả hơn phần nào.

Nhẹ giọng liệt kê lại thành quả vừa hoàn thành, Lê Minh hơi suy nghĩ chốc lát, lại nhăn mày nói tiếp.

- Bây giờ cần chuẩn bị thêm một số thứ, Âm Dương Sinh Tử Hồn… mình không hiểu trận pháp, cũng khá rắc rối đây.

Cậu truy cập vào mục giải đáp thắc mắc từ hệ thống, Lê Minh mất nửa ngày để tìm hiểu về trận Âm Dương Sinh Từ Hồn.

Nhưng hệ thống chỉ cho cậu biết cách tạo thành trận này, lại không hướng dẫn cho cậu ta cách giải trận. Chỉ đưa mỗi gợi ý “Tìm Âm Trận, hủy Dương Trận”.

Không có thời gian nghỉ ngơi, Lê Minh ra ngoài động, tìm kiếm chút rau, thịt thay đổi khẩu vị. Hơn nửa tháng này, sự tình xảy ra liên tục, nên cậu cũng không có bữa ăn nào vào bụng, toàn bộ đều dùng nước hồi thể lực để chống đỡ.

Cơn đói đã qua, Lê Minh tiếp tục đi về hướng Bắc, tìm tới một ngọn núi cách Âm Dương Miếu khoảng ba cây số.

Dựa theo những miêu tả về vật phẩm mà cậu mới tham khảo qua hệ thống, Lê Minh vừa cẩn thận tránh né những khu vực có ma hồn và quỷ vật tồn tại, vừa cố gắng tìm kiếm hết những thứ mà mình cần.

Một tuần trôi qua, tuy có gặp vài hồn ma sơ cấp tấn công, nhưng bọn chúng đều bị Lê Minh tiêu diệt gọn ghẽ, ngoài ra cũng chẳng có nguy hiểm nào khác phát sinh.

Trở lại hang động quen thuộc, Lê Minh vứt hết đống đồ tìm được ở ngọn núi kia ra nền. Nằm ngổn ngang trên nền đất, nào đá, nào cây, các loại vật liệu thuộc ngũ hành, có cả xương người bị quỷ ma bắt gϊếŧ, động vật, sống chết có đủ… số lượng cũng khá nhiều.

Mang hết đống xác lẫn xương người chết vì bị ma quỷ ăn bỏ ra bên ngoài, Lê Minh bái lạy họ vài cái, sau đó dùng một ngày để đọc Văn Thù chú, siêu độ cho tất cả những vong linh xấu số.

Mất thêm nửa giờ để cậu ta phân hết đống vật liệu còn lại ra thành từng cụm. Sau đó cậu dùng rơm, đan thành năm chiếc túi lớn.

Lại theo thứ tự Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Lê Minh lần lượt lấy những vật liệu có thuộc tính ngũ hành chia ra mỗi túi một phần.

Dùng phần xương người có dính âm khí nhặt được trong rừng. Cậu lấy rơm bó nó lại bằng sợi dây nhỏ, có tẩm máu của Linh Miêu, tạo thành sáu mươi hình nộm. Bên trên đều dán thêm một lá bùa Âm Thi.

Bùa này là dùng kiến thức về bùa chú mà Lê Minh có, cộng với một chút thông tin vừa thu được từ hệ thống để cải tiến thành.

Làm xong hình nộm, cậu chia nó thành năm phần, mỗi phần mười hai con, bỏ đều vào năm chiếc túi.

Bên ngoài túi, Lê Minh dùng thịt người đang phân hủy bôi xung quanh. Rồi lấy sáu mươi phần linh hồn ma sơ cấp, bỏ nó vào tất cả các túi, sau đó dùng Văn Thù chú phong ấn lại, không cho bất kì loại năng lượng nào thoát ra ngoài.

Làm xong tất cả, Lê Minh xếp năm túi lại, tạo thành hình ngũ giác, ở giữa đặt một chiếc đầu lâu, có cột năm sợi dây đỏ, nối đến năm chiếc túi.

Hai con mắt của cái đầu lâu vẫn còn chưa phân hủy hoàn toàn, phần não dòi bọ bò ngổn ngang. Quỷ khí, ma khí, xen lẫn mùi thối kinh khủng từ trong nó không ngừng thoát ra.

Lê Minh mặt mày đỏ chót, cố gắng kìm lại để không nôn thốc nôn tháo ra bên ngoài.

Cậu lấy ra một lá bùa m Thi đốt lên, sau đó vừa niệm chú siêu độ, rồi vứt vào trong chiếc đầu lâu kia. Lại vận sức, đẩy lực lượng Linh Hồn bên trong cơ thể ra, bao trùm cả hình ngũ giác này lại.

Hơn nửa giờ sau, Lê Minh thở ra một hơi mệt mỏi, gom lại tất cả những thứ vừa hoàn thành vào ‘không gian cất giữ’. Mất nửa tháng, mọi thứ cơ bản đã được cậu ta chuẩn bị xong. Ngáp một cái dài, Lê Minh uể oải nằm xuống chiếc giường cỏ bên cạnh, chỉ vài phút đã nghe thấy tiếng ngáy đều vang lên.

Một đêm bình tĩnh trôi qua, sáng ngày hôm sau, Lê Minh dậy rất sớm để chuẩn bị bữa sáng. Ăn uống no nê, cậu ta lặng lẽ rời khỏi hang động, đi đến khu vực làng Thiên Tạo.

Lê Minh cũng không bước vào đây, mà lẳng lặng đi dạo một vòng quanh ngôi làng nhỏ. Cứ đi được khoảng vài trăm mét, cậu ta lại dừng lại một lần, cặm cụi làm thứ gì đó. Cho đến khi hết một vòng quanh làng, Lê Minh mới gật đầu, tỏ vẻ hài lòng mà rời đi.

Đi theo lối mòn cũ, Lê Minh tìm đến dưới chân núi, gần khu vực cánh rừng âm u. Tại đây, cậu đặt hình nộm nữ đã được cậu ta chuẩn bị từ trước. Bên trên có dán một lá bùa ghi ba chữ “Hồn Tìm Xác”.

Lê Minh niệm biến thứ nhất của Văn Thù chú, phá ảo cảnh và du͙© vọиɠ, độ trì lực lượng cho hình nộm.

Sau đó mới lập tức đốt đi lá bùa dán trên người rơm kia, bùa bị thiêu trụi ngay lập tức. Chỉ thấy hình nộm kia bỗng dưng phát ra ánh sáng màu trắng đυ.c.

Giống như có sự sống, nó từ dưới đất bật dậy, bay thẳng về hướng rừng âm u. Đến cạnh mép rừng, cách vị trí cũ khoản gần một cây số, hình nộm như hết năng lượng mà rơi bịch xuống đất.

Lê Minh lấy kiếm trừ tà ra, cắm tại vị trí người rơm rơi xuống. Một vòng dương khí từ nó phát ra, theo bốn phương tám hướng chậm rãi tản đi.

Đến khoảng đường kính hơn trăm mét, vòng sáng kia mới chậm rãi dừng lại, sau đó biến mất hoàn toàn.

Ngay khi nó vừa biến mất, một cột ma khí đen kịt từ dưới mặt đất bắn thẳng lên bầu trời. Lê Minh không chút do dự, dùng tinh huyết kích hoạt kiếm trừ ma, sau đó tung người nhảy đến chỗ kia, một kiếm đỏ chói chém thẳng xuống.

Như củi than gặp mưa rào, một tiếng “xì” vang lên. Cột ma khí liền bị đánh tan, để lộ ra chiếc quan tài gỗ nằm bên dưới mặt đất.

Lê Minh không những không sợ hãi, mà còn lộ ra vẻ vui mừng. Nhếch miệng thì thầm.

- Thứ này là “Âm Trận” mà hệ thống nói ư?

Không để tốn nhiều thời gian, tại Âm Trận, Lê Minh nhỏ xuống mười giọt tinh huyết. Sắc mặt cậu tái nhợt, loạng chà loạng choạng, vội uống thêm một bình hồi thể lực và linh hồn mới có thể đứng vững.

Tiếp tục niệm biến thứ hai của Văn Thù chú - tẩy rửa linh hồn, siêu độ vong linh.

Từng đoàn ma khí bên trong chiếc quan tài thoát ra, sau đó bị lực lượng của Văn Thù chú hóa giải, tan biến vào không khí. Phải mất hơn một giờ, Lê Minh mới đánh tan hết những tia ma khí cuối cùng.

Cậu ta ngạc nhiên, nhìn chiếc quan tài gỗ lẩm bẩm.

- Kỳ lạ, chẳng phải hệ thống bảo tại Âm Trận sẽ có một linh hồn giữ quan hay sao?

Không tìm ra lời giải, Lê Minh thử dùng sức cạy nắp quan tài ra. Bên trong mùi hôi thối bốc ra, cái xác được tẩm ướp đủ loại dược liệu nên quá trình phân hủy chỉ mới bắt đầu.

Nhìn vào người nằm bên trong quan tài, Lê Minh giật mình một cái, không nói gì thêm. Cúi người lạy ba lạy, sau đó đóng nắp quan tài lại, cẩn thận vun đất đắp thành một chiếc mộ lớn.

Cảm thán nhìn chiếc quan tài một lúc, sau đó cậu mới lắc đầu, xoay người rời đi.