Chương 13

"Không phải tháng sau ta phải cùng Lang Quận Vương thành hôn sao, thành hôn nhất định phải có đồ cưới nên ta cố ý đi ra ngoài sắm sửa, ngươi xem một chút cái này gà và vịt, đều mập! Còn có heo con, mặc dù hơi nhỏ nhưng có thể nuôi nha, vỗ béo vài ngày là xong."

Nàng vừa nói, một bên đi đến Thanh Ngọc Cư.

Quản gia cuống quít ngăn lại nàng: "Đại tiểu thư, ngài không thể đem những vật này mang về!"

Dư phủ cũng mua gia cầm nhưng đều trực tiếp đưa ra sau bếp, chưa từng thả rông để chúng chạy nhảy nơi hậu viện, đại tiểu thư làm như vậy hiển nhiên là không hợp quy củ.

Lại nói, nhà ai thiên kim đại tiểu thư dùng những vật này làm đồ cưới?

Truyền ra ngoài cho người ta cười chết!

Dư Niểu Niểu nghiêng đầu nhìn: "Vì sao không thể hả?"

Quản gia đành phải cố gắng tìm kiếm lý do: "Những vật này đều là vật sống, bọn chúng ăn uống ngủ nghỉ đều cần phải có người chiếu cố."

Đương Quy lập tức nhảy ra tự đề cử mình: "Ta có thể chiếu cố bọn chúng!"

Quản gia trừng mắt nhìn nàng.

Dư Niểu Niểu: "Đương Quy có thể chiếu cố, ngươi không cần lo lắng nha."

Quản gia chán nản.

Không phải lo lắng đám gia súc?

Thật ra là không muốn để một tòa phủ đệ biến thành trại chăn nuôi!

Quản gia thực sự không có cách, chỉ có thể đi mời phu nhân.

Khương thị nghe xong, trong lòng lộp bộp giật mình, thầm kêu không ổn.

Càng không khéo chính là, Dư Khang Thái đúng vào lúc này trở về.

Hắn vừa vào cửa liền nghe nói Dư Niểu Niểu gây chuyện, lúc này tưức giận không chỗ phát tiết, ngay cả quan phục cũng không kịp đổi, đã nổi giận đùng đùng đánh tới Thanh Ngọc Cư.

Lúc Dư Khang Thái và Khương thị đuổi tới Thanh Ngọc Cư, tiến cửa sân liền thấy Đương Quy đang ngồi xổm ở trong bụi hoa, đem hoa cỏ từng cây từng cây móc ra, ném lên bên trên phiến đá.

Dư Khang Thái chất vấn: "Hoa đang bung nở, ngươi đem bọn chúng móc ra làm gì?"

Đương Quy đàng hoàng trả lời: "Tiểu thư nói muốn ở tại chỗ này dựng nhà lá, dùng để nuôi nhốt gà vịt heo con lừa, cho nên nô tỳ muốn sớm đem nơi đây dọn dẹp sạch sẽ."

Dư Khang Thái bị tức đến lỗ mũi phình to. Nha đầu chết tiệt kia dám cả gan nuôi gia súc trong nhà?!

Thật sự là muốn lật trời!

Hắn vén tay áo lên, nhanh chân xông vào trong phòng: "Dư Niểu Niểu, ngươi cút ra đây cho ta!"

Dư Niểu Niểu không có xuất hiện, chỉ có thể nghe được thanh âm của nàng từ trong phòng bay ra: "Cha, ta ở đây này."

Dư Khang Thái tìm men theo giọng nói đi vào sương phòng, thấy trong phòng ngoại trừ Dư Niểu Niểu còn có một con lừa nhỏ. Dư Niểu Niểu đang dùng nước ấm rửa sạch bùn bẩn trên thân lừa nhỏ. Con lừa nhỏ hiển nhiên là được hầu hạ rất dễ chịu, ngẩng đầu lên kêu vang.

Dư Khang Thái chấn kinh: "Ngươi đây là đang làm gì?"

"Nữ nhi đang cho Hôi Hôi tắm rửa a, trên người nó quá bẩn, con muốn giúp nó rửa sạch sẽ, chờ tới thời điểm thành thân dẫn nó đi ra ngoài gặp người."

Dư Khang Thái trợn tròn con mắt thốt ra: "Hôi Hôi? Ngươi thế mà lại đặt tên cho một con lừa?"

May lão kịp phản ứng, phát hiện mình lạc đề. Không đợi Dư Niểu Niểu trả lời, Dư Khang Thái đã trách mắng: "Ngươi muốn dẫn một con lừa xuất giá? Ngươi không ngại mất mặt sao?"

Dư Niểu Niểu chân thành nói. "Đây cũng là do không còn cách nào.... Nhà ta không chuẩn bị kịp đồ cưới, nữ nhi đành tự nghĩ biện pháp. Hôi Hôi mặc dù kém xa ngựa cao to nhà khác , nhưng nó cũng rất đáng yêu nha. Phụ thân nhìn con mắt của nó, chớp chớp, trên mắt còn có lông mi thật dài. Đợi đến ngày thành thân, con liền cưỡi nó đi ra ngoài, để khắp kinh thành người người đều nhìn thấy nữ nhi có một con lừa nhỏ đáng yêu!"