Chương 14

Dư Khang Thái tưởng tượng một chút ... Cảm giác da đầu đều run lên! Lão phẫn nộ gào thét: "Ai nói nhà ta không kịp chuẩn bị đồ cưới cho ngươi? Ta là Dư Khang Thái - mệnh quan triều đình chẳng lẽ ngay cả một bộ đồ cưới ra không chuẩn bị nổi!"

Dư Niểu Niểu: "Thế nhưng mẫu thân nói trong nhà không bỏ ra nổi nhiều đồ cưới như vậy, dặn nữ nhi không nên trách..." Nàng vừa nói, một bên nhìn về phía Khương thị đứng ở cửa.

Dư Khang Thái quay lại trừng Khương thị một chút, tức giận trách mắng: "Ai bảo nàng dạy nó mấy lời mê sảng này? Về sau có loại chuyện này, nói với ta một tiếng khó lắm ư? Nàng không thể nhìn xa trông rộng một chút ư, chẳng lẽ trên đầu nàng chỉ toàn tóc!"

Khương thị âm thầm nắm chặt khăn lụa trong tay, sắc mặt biến trắng bệch.

Dư Khang Thái làm quan nhiều năm, vốn liếng đương nhiên không tệ nhưng Khương thị còn có nhi tử của riêng mình, trong tâm nàng thiên về con cái của mình hơn.

Nàng tính toan kỹ lưỡng. Chỉ cần cho Dư Niểu Niểu ít đồ cưới, như vậy tương lai lưu lại cho Dư Thịnh và Dư Phinh Phinh nhiều thêm một phần.

Cho dù Dư Niểu Niểu đi tìm Dư Khang Thái náo loạn, Khương thị cũng không sợ, nàng có lòng tin có thể thuyết phục Dư Khang Thái, để hắn đứng phía mình.

Nhưng nàng không ngờ tới, Dư Niểu Niểu không đi theo lẽ thường.

Hiện tại nàng tính toán thất bại, trong lòng không khỏi thầm hận. Là nàng xem thường xú nha đầu này!

Khương thị miễn cưỡng đè xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, vành mắt đỏ hơ nức nở nói. "Thật xin lỗi, là thϊếp làm việc không chu đáo, xin quan nhân bớt giận."

Nhiều năm phu thê cùng gối, Dư Khang Thái không đành lòng, lập tức nói chậm dần. "Chuyện lần này coi như xong, đồ cưới Niểu Niểu phải chuẩn bị thật tốt, ta về sau còn phải ở trong chốn quan trường, chớ vì điểm món lợi nhỏ mà hỏng thanh danh nhà ta."

Khương thị lau khóe mắt, ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

Chương 14: Đơn giản là thấy cay mắt

Dư Khang Thái cứng rắn nói. "Đồ cưới đã giúp ngươi xử lý tốt, ngươi có phải nên đem những gia súc này đuổi ra?"

Dư Niểu Niểu lại không bỏ được.

Những thứ này gà vịt heo lừa nàng dùng tiền mua được, rất đắt!

Nàng cùng Dư Khang Thái thương lượng: "Phụ thân, tính như thế này được không? Gà vịt và heo đưa tới phòng bếp, tạm thời để người trong phòng bếp hỗ trợ trông nom, Hôi Hôi đưa đi chuồng ngựa, để mã phu tiện thể nuôi một chút. Chờ ngày xuất giá cho người đem bọn nó đi vương phủ."

Dư Khang Thái khó có thể tin, cao giọng chất vấn: "Ngươi còn muốn đem bọn chúng đi vương phủ? Ngươi điên rồi sao?!"

Hắn không cách nào tưởng tượng kẻ gian ác gϊếŧ người như ngóe cùng một đám gà vịt heo con lừa sớm chiều có nhau.

Đơn giản cay con mắt!

Dư Niểu Niểu: "Phụ thân có chỗ không biết, Lang Quận Vương từng cho nữ nhi một khoản tiền, nữ nhi dùng tiền của hắn mua gia súc, nếu đem gia súc ném đi, chẳng phải là lãng phí tiền của Lang Quận Vương? Cái này nếu như bị Lang Quận Vương biết, hắn khẳng định sẽ tức giận."

Dư Khang Thái càng thêm chấn kinh. "Cái người gian ác... Không phải, Lang Quận Vương thế mà còn đưa ngươi tiền? Chuyện khi nào? Ta làm sao không biết?"

Dư Niểu Niểu che miệng cười khẽ, một mặt thẹn thùng: "Đây là người ta và Lang Quận Vương có bí mật nhỏ a, phụ thân không nên đi khắp nơi nói lung tung nha."