Chương 1: Thế thân của ánh trăng sáng trong giới giải trí

Lại là một ngày nắng rực rỡ.

Nhan Thất nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, cậu giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, sau khi đưa ký chủ trở lại thế giới ban đầu thì công việc của Nhan Thất cuối cùng cũng kết thúc.

Năm mới sắp đến, Nhan Thất dự định sẽ có một kì nghỉ tết thật vui, cậu đã dành cả năm để thay đổi các mục tiêu công lược thế giới với ký chủ, đã đến lúc cậu tận hưởng kỳ nghỉ cho riêng mình rồi.

Nhưng kế hoạch thì không bao giờ có thể đánh bại được thực tại.

"Cái gì? Anh lại muốn tôi nhận người mới sao?" Nhan Thất có hơi tức giận, suy cho cùng thì khi kế hoạch vạch ra từ sớm bị phá hủy, sẽ không ai có thể vui nổi trong trường hợp này.

"Cũng không hẳn là người mới, hắn qua rất nhiều thế giới bên tổ ngôn tình rồi."

“Hừm, thôi đi, vụ này ai muốn nhận thì nhận, dù sao tôi cũng không làm.” Nhan Thất là hệ thống hàng đầu của bộ nghiệp vụ, đương nhiên có quyền chọn ký chủ cho mình.

"Nhan Thất, lần này cậu không thể không nhận, chỉ có cậu mới đủ khả năng mà thôi." Bộ trưởng mang vẻ mặt chua xót nói: "Giúp tôi đi, sau lần này tôi cho cậu thêm ba tháng nghỉ phép."

“Ba tháng?” Nhan Thất nhướng mày, bộ nghiệp vụ bình thường chỉ có tối đa một tháng nghỉ phép, hiếm khi thấy bộ trưởng hào phóng như vậy.

Thấy Nhan Thất đã hơi dao động, bộ trưởng bèn vội vàng nói: "Còn có đơn xin chuyển công tác của cậu, chỉ cần nhiệm vụ lần này hoàn thành thì tôi sẽ phê duyệt nó."

Nhan Thất lúc này hoàn toàn bất ngờ, đơn xin chuyển công tác của cậu luôn bị từ chối trong nhiều năm qua, vì thành tích tốt nên bộ trưởng cứ không chịu để cậu đi, không ngờ bây giờ anh ta lại đồng ý.

Nhan Thất vui mừng quá đỗi, đang định đồng ý thì chợt nghĩ đến một điều, con cáo già bộ trưởng không thể nào làm chuyện bất lợi như vậy, trong này chắc chắn có vấn đề.

“Bộ trưởng, ký chủ này sẽ không có rắc rối gì chứ?” Nhan Thất nghi ngờ hỏi.

"Không có." Bộ trưởng vỗ vỗ bả vai cậu, cười nói: "Hơn nữa, cậu từng nhặt nhiều ký chủ như vậy, tôi tin rằng bất kể là loại phiền phức nào thì cậu cũng có thể xử lý hết cả, đúng không?"

“Đương nhiên là thế rồi.” Nhan Thất vẫn luôn tràn đầy tự tin với khả năng làm việc của mình, cậu vui mừng khôn xiết khi giấc mơ trở thành sự thật, cũng chính vì thế mà cậu đã bỏ lỡ sự chột dạ chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt bộ trưởng.

"Đúng rồi, đây là tư liệu của ký chủ mới cùng với bản ghi chép trước kia của hắn, cậu có thể xem qua." Bộ trưởng đưa xấp tư liệu trên bàn cho cậu.

Nhan Thất tiện tay nhận lấy, cậu liếc qua xấp giấy và nhìn thấy cái tên ghi trên đó.

Tạ Ngọc.

Hắn khá tuấn tú với mái tóc đen hơi xoăn và con ngươi màu nâu sẫm, tóc mái rủ xuống che lấy trán, hắn mặc áo sơ mi trắng cổ cao, sạch sẽ và chỉnh tề.

Nhìn bề ngoài thì hắn hẳn là một người đàn ông dịu dàng ấm áp, kiểu vai nam phụ làm lốp dự phòng trong tiểu thuyết ngôn tình, thiết lập nhân vật chẳng có gì mới mẻ.

Nhan Thất chỉ tùy tiện lật nhìn vài cái, không xem kỹ đã ném xấp tài liệu xuống.

Mặc dù đều là ký chủ nhưng Nhan Thất vẫn thích chọn người dịu dàng dễ nói chuyện như này hơn, dù sao thì hai bên cũng phải hợp tác với nhau để hoàn thành nhiệm vụ, nếu gặp phải một người thích đi ngược cốt truyện và làm sụp đổ hình tượng nhân vật thì sẽ rất khiến cho người ta đau đầu.

Trước đây Nhan Thất từng gặp một ký chủ, người đó đã trót yêu mục tiêu công lược và kêu gào phải chia cắt cặp đôi nhân vật chính, sau đó bản thân thì ở bên mục tiêu công lược.

Cậu đã mất một thời gian dài để ổn định lại hướng đi của cốt truyện, hệ thống như cậu đương nhiên có đủ năng lực xử lý, Nhan Thất tự mãn nâng kính.

Tiến vào kênh dịch chuyển, Nhan Thất tìm thấy vị trí của ký chủ, cậu quen tay nhấn nút dịch chuyển.

Đó là một vùng rộng lớn màu trắng, xung quanh trống rỗng.

Sau khi Tạ Ngọc tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trong một thế giới hư ảo như vậy mà vẻ mặt hắn vẫn vô cảm, không cảm thấy kỳ quái chút nào.

Nhan Thất quan sát ký chủ từ trong bóng tối, ừm, giống những bức ảnh mà cậu đã từng thấy, người thật dường như còn đẹp hơn trong ảnh.

"Hắn ngồi yên ở đó là bị dọa sợ rồi à?"

Bình thường, lúc này ký chủ nên kêu to một tiếng, cho dù bọn họ không hoảng hốt thì ít nhất cũng nên thấy hơi kinh ngạc.

Có phải tên này lúc bị dịch chuyển đến đây đã vô tình đập đầu vào đâu đó nên phản ứng trở nên chậm chạp rồi không?

Nhan Thất quyết định làm theo thói quen thông thường: "Xin chào, tôi là hệ thống số 007 của anh và tôi ở đây để giúp anh đạt được mong muốn. Anh nhất định rất muốn quay trở lại thế giới ban đầu phải không?"

"Không muốn."

“Vậy chúng ta hãy—” Nhan Thất đang định nói lời thoại kế tiếp thì bị nghẹn họng, khoan đã, cậu vừa nghe được cái gì vậy?