Chương 35: Người tiền nhiệm thiên tài của trò chơi (2)

Nói xong, Ô Lục ngắt kết nối.

Nhan Thất chăm chú nhìn số điểm tích lũy, lẩm bẩm nói: "Tôi cũng không muốn anh ta làm nhiệm vụ."

Nhưng không làm nhiệm vụ thì chẳng khác nào vi phạm quy tắc, đồng dạng phải chịu trừng phạt.

Trong không gian trắng xóa, Tạ Ngọc đã quay về.

Vẫn là bộ dáng ngây thơ vô tội kia, nhưng Nhan Thất sẽ không bị hình tượng này mê hoặc nữa.

"Ký chủ, anh có thể giải thích một chút vì sao nhiệm vụ lại thất bại không?" Nhan Thất lạnh lùng hỏi.

"Tôi cũng không biết, tôi làm theo kế hoạch cậu đưa ra mà." Biểu cảm chân thành và vô tội của Tạ Ngọc giống như một đứa trẻ.

"Nói như vậy, anh không biết Đan Hàn thầm mến nguyên chủ, cũng không biết cậu ta sớm đã muốn gϊếŧ anh?" Nhan Thất cả giận.

"Câu hỏi của cậu thật kỳ lạ, cốt truyện là cậu đưa cho tôi, tất cả những gì tôi biết đều là cậu nói với tôi, vấn đề này cậu hẳn nên tự hỏi chính mình." Tạ Ngọc nói.

Lời này làm cho Nhan Thất thấy bối rối, Tạ Ngọc nói không sai, cốt truyện hắn biết và cốt truyện mình biết đều giống nhau.

Nói cách khác, Tạ Ngọc cũng chưa từng xem qua nội dung cốt truyện ẩn, hắn không biết Đan Hàn thầm mến nguyên chủ, cũng không biết Đan Hàn lên kế hoạch gϊếŧ nguyên chủ.

Chẳng lẽ là mình hiểu lầm Tạ Ngọc? Thất bại trong nhiệm vụ này chỉ là điều ngoài ý muốn?

Tạ Ngọc nghe thấy hệ thống không nói gì một lúc lâu, đôi mắt khẽ chuyển động, trong lòng phát ra tiếng khinh thường chế giễu.

Đúng là một thằng ngốc.

Cho dù hắn không nhìn ra ánh mắt thích một người, nhưng hắn có thể nhìn ra ánh mắt muốn gϊếŧ một người.

Đan Hàn muốn gϊếŧ hắn, chuyện này từ lần đầu tiên hắn và Cố Thần đánh nhau xong, hắn đã nhận ra lúc rời khỏi đấu trường.

Đan Hàn phát hiện ra hắn không phải Tạ Ngọc, nhưng vẫn giả bộ như không biết gì.

Mà phát súng cuối cùng kia, cũng không phải ghen tị vì yêu nhưng không thể có, mà là thù hận sinh ra đối với kẻ tu hú chiếm tổ như hắn.

Cảm giác này thật sự quá quen thuộc.

Còn tám cơ hội, liên quan đến tính mạng của mình, Nhan Thất thật sự không dám lơ là nữa.

Nhan Thất nhìn về phía Tạ Ngọc, nỗ lực giao lưu với hắn: "Ký chủ, chắc anh cũng không muốn đến khu vực trừng phạt nữa nhỉ?"

Tạ Ngọc lười nhác nói: "Cậu muốn nói gì?"

"Anh tương đối nắm chắc kiểu thế giới nào, chính là kiểu nhiệm vụ gì anh có thể làm thuận lợi một chút?" Nhan Thất cẩn thận dò hỏi.

Luôn luôn là hệ thống trực tiếp tuyên bố nhiệm vụ với ký chủ, chưa từng có tiền lệ hệ thống xin chỉ thị từ ký chủ.

Thật sự không phải Nhan Thất quá sợ hãi, cậu cũng không còn cách nào, sau khi xem qua kinh nghiệm của những tiền bối kia thì Nhan Thất không dám tự chủ trương nữa.

"Cậu đang hỏi ý kiến của tôi?" Tạ Ngọc hơi kinh ngạc, có điều làm như nghĩ tới cái gì, trong lòng hắn bèn hiểu ra.

Nhan Thất cũng bất chấp rất nhiều: "Đúng vậy, ký chủ, anh mau nói đi."

"Tôi cũng không biết nữa." Vẻ mặt Tạ Ngọc rất ngây thơ.

Nhan Thất thấy Tạ Ngọc như vậy thì không khỏi đau đầu, cậu đột nhiên nghĩ đến hình như hắn thích chơi game, vậy nếu như vào thế giới game 3D thì chắc có thể khiến hắn hứng thú đôi chút nhỉ.

Thế là Nhan Thất tuyên bố nhiệm vụ.

[Cấp độ nhiệm vụ: Cấp A]

[Hệ liệt: Thế giới game thực tế ảo]

[Độ hoàn thành nhiệm vụ: 0%]

[Mục tiêu công lược: Trần Trần]

[Tóm tắt truyện: Tạ Ngọc và Trần Trần là bạn đại học, yêu nhau trong một game 3D phong cách cổ trang, nhưng bởi vì người nhà Trần Trần phản đối cho nên Trần Trần đã chia tay Tạ Ngọc và tìm một người bạn gái. Sau đó gia đình Trần Trần sa sút, cậu ta đến công ty trong nhà Tạ Ngọc để làm việc rồi gặp gỡ anh trai của Tạ Ngọc là Tạ Viêm, cuối cùng hai người họ đến với nhau.]

Giang Nam tháng tư, cỏ mọc oanh bay*.

(*) Thảo trường oanh phi: cụm từ dùng để chỉ cảnh sắc mùa xuân ở Giang Nam.

Trong sơn cốc, một chiếc xe ngựa từ từ đi qua.

Bốn người mặc áo trắng từ trên trời đáp xuống, ngăn cản xe ngựa.

"Các ngươi là ai?" Người đánh xe ngựa hét lên: "Dám cản xe của công tử nhà ta?"

Người áo trắng chỉ nói: "Kẻ xông vào cốc phải chết."

Bốn người họ lên tiếng cùng một lúc, ngay cả giọng điệu và âm điệu cũng giống nhau, giống như là con rối bị khống chế.

Vừa dứt lời, một mũi kim bạc bay qua, người đánh xe kêu lên một tiếng thảm thiết rồi rơi khỏi xe ngay lập tức, chết trên mặt đất.

Lúc này, khắp nơi vắng lặng.

Chỉ có thể nhìn thấy hoa đào từ trên cây chậm rãi rơi xuống.

Cán quạt nhẹ nhàng nhấc rèm che lên, dung mạo của người trên xe ngựa cuối cùng cũng lộ ra.

Người đàn ông áo xanh mi mục như họa, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần, phong thái tuấn nhã, hắn ta bước xuống xe ngựa rồi đi đến một bên đất trống. Sau đó, hắn ta thu quạt xếp vắt ở bên hông, giơ tay nhấc chân với khí độ phi phàm giống như thế gia công tử ưu nhã tôn quý, còn nhã nhặn lễ độ nói một tiếng "mời".