Chương 1: Tân hôn

Rượu rót vào bụng từng ly từng ly, tuy đầu óc Hứa Thanh vẫn rất tỉnh táo, nhưng nụ cười trên mặt bắt đầu cứng lại.

Buổi hôn lễ này mặc dù không tính là quá xa hoa, nhưng khách khứa như mây, khiến cô dâu "khéo léo biết điều" như cô bận tối mắt tối mũi.

Nhất là để phối với bộ váy cưới nghe đâu có giá hơn mười triệu kia, cô phải đi giày cao gót mà mình ghét nhất, đi cả một ngày cảm thấy hai chân đều sắp không phải của mình nữa rồi.

Thấy chân cô hơi nghiêng ngả, phù dâu Lục Nghiên kịp thời đưa tay đỡ lấy cô: "Còn ổn không? Cậu đừng uống nữa, để tớ đỡ cho."

Hứa Thanh đang định lên tiếng, chợt có một bàn tay đặt lên hông, keo cô vào trong một l*иg ngực rắn chắc.

"Chỉ có chút bản lĩnh thế thôi à? Ngay cả cô dâu cũng không làm được, sau này làm sao làm bà chủ của nhà họ Đổng được?"

Hứa Thanh ngước mắt, đón lấy vẻ mặt tươi cười kia.

Giọng nói rõ ràng là vô cùng chế giễu, nhưng gương mặt lại để lộ vẻ dịu dàng và săn sóc, nhìn qua vô cùng chân thành.

Thấy Hứa Thanh không đáp, Đổng Tuần ôm cô càng chặt hơn, miệng hai người cũng sắp dán vào với nhau rồi: "Bà Đổng, có vui không? Có cảm thấy hư vinh tràn đầy cõi lòng không?"

Giọng của anh rất nhỏ, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy như đang tán tỉnh.

Vừa vặn trước mặt toàn là đồng nghiệp quen thân trong công ty, đám người lại lập tức trêu chọc, bảo họ hôn thêm một lần nữa.

Hứa Thanh ở gần gương mặt tươi cười kia trong gang tấc, nhướng mày khıêυ khí©h, quay về phía môi anh gắng sức hôn một cái.

Không giống nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên sân khấu vừa rồi, lần này cô trực tiếp cắn thẳng vào môi anh, cạy miệng anh ra, không hề e sợ thò lưỡi vào trong mà khuấy đảo.

Đổng Tuần dường như bị hành động của cô dọa sợ, cả người cứng đờ không nhúc nhích, lưỡi cũng không kịp phối hợp, chỉ có hơi thở và nhịp tim là tăng nhanh.

Hứa Thanh cười khinh thường, trong tiếng hoan hô ồn ào cắn đầu lưỡi anh một cái.

Mùi máu tươi nhanh chóng lan ra trong miệng, nghe anh hít một hơi đau đớn, cô mới bỏ ra, dịu dàng nhìn anh: "Chồng ơi, em hơi choáng đầu, đi nghỉ ngơi cùng em được không?"

"Được." Đổng Tuần nghiến răng nghiến lợi nói.

Sau đó anh nhanh chóng mỉm cười ấm áp, chỉ âm thầm siết chặt hông Hứa Thanh, dường như một giây sau sẽ bóp nát hông cô.

Trong phòng thay quần áo không có người ngoài, vừa bước vào phòng, Đổng Tuần lập tức đẩy người trong ngực ra, nụ cười cũng lập tức biến mất.

Hứa Thanh không hờn không giận, đi vào nhà vệ sinh mở chai nước khoáng súc miệng.

Thấy động tác của cô, sắc mặt Đổng Tuần chợt sầm lại, bước nhanh vào đoạt lấy chai nước khoáng trong tay cô: "Cô có ý gì?"

P/s: Nếu yêu thích truyện thì các bạn nhớ đề cử Ánh Kim để làm động lực cho nhóm dịch tăng tốc ra chương nha

Nhớ bấm theo dõi để được thông báo về chương truyện mới ra nha