Chương 2: Tân hôn 2

Hứa Thanh Như rút khăn tay, không nhanh không chậm lau miệng: "Có nước tẩy trang không? Tôi sợ lau không sạch."

Đổng Tuần vung tay lên, ném chai nước khoáng vào thùng rác: "Chê miệng tôi bẩn?"

Hứa Thanh Như nhìn anh, nghiêm túc suy nghĩ hai giây, hỏi: "Sau khi kiểm tra sức khỏe, anh đã ngủ với bao nhiêu người? Vừa rồi tôi quên miệng tôi bị nhiệt, để an toàn, có lẽ tôi nên uống thuốc."

Đổng Tuần nhìn chằm chằm cô, trong mắt như bốc lên hai ngọn lửa.

Nhưng thấy sợi dây chuyền kim cương xa xỉ trên cổ cô, anh bỗng cười nhạo: "Ghen à? Vừa kết hôn đã bày ra điệu bộ vợ cả, cô cũng xứng?"

Hứa Thanh Như bật cười thành tiếng, nhìn Đổng Tuần như nhìn người bị thiểu năng: "Ghen với anh?"

Hứa Thanh Như đưa tay sửa lại cổ áo vừa bị cô làm xộc xệch thay anh, chậm rãi vỗ hai cái lên ngực anh: "Cậu Đổng, anh cho rằng tôi có mưu đồ gì khi bước vào nhà họ Đổng các anh? Vì gương mặt tồi tệ của anh, hay là linh hồn không có nội hàm của anh? Hoặc là vì cái thứ bẩn thỉu không biết đã bị bao nhiêu người chơi của anh?"

Ánh mắt cô đảo qua quần Đổng Tuần, tỏ vẻ khinh thường: "Tôi không nhặt rác."

Lửa giận vừa mới nén xuống lại bị khều lên, Đổng Tuần nắm lấy cổ tay chưa kịp thu về của cô: "Cô lặp lại lần nữa."

"Tôi nói..." Hứa Thanh Như vừa mở miệng, đã đột nhiên ngừng lại, thuận thế dựa vào ngực anh: "Chồng ơi, người ta còn đang choáng đầu đây."

Theo tiếng mở cửa, bên ngoài vang lên tiếng bước chân ầm ĩ.

Có mấy người đàn ông mặc âu phục đi giày da đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhìn hai người đang ôm nhau trong phòng, trêu chọc: "Ân ái thế?"

Thấy người vào toàn là bạn bè chơi bời, Hứa Thanh Như không cần đóng kịch nữa, nhanh chóng rời khỏi Đổng Tuần, đứng trước gương bôi lại son.

Đổng Tuần một bụng lửa giận không có chỗ trút hoàn toàn mặc kệ xung quanh, chỉ vào Hứa Thanh Như như dỗ dành: "Mấy người có bệnh à? Đi vào không gõ cửa? Cô ấy không mặc quần áo thì làm sao?"

"Có cần đổi lễ phục không? Hay là hai người đang ân ái thì làm luôn cảnh tình cảm nồng nhiệt đi?" Tào Huy cố ý nhấn mạnh vào chữ "ân ái” đầy ý châm chọc.

Hứa Thanh Như nghe ra ẩn ý trong lời của anh ta, cũng hiểu những người này nhìn mình bằng ánh mắt coi thường, nhưng không thèm để ý, chỉ nở nụ cười với Đổng Tuần: "Có thể ra ngoài chưa, chồng ơi?"

Đổng Tuần đưa tay ôm lấy hông cô, cũng mỉm cười.

Một khắc ra khỏi phòng, hai người lại biến thành một đôi vợ chồng thắm thiết.

Hôn lễ kết thúc đã là nửa đêm, Hứa Thanh Như mệt rã rời, hai chân tê dại, vừa ngồi vào xe là không nói chuyện nữa.

P/s: Nếu yêu thích truyện thì các bạn nhớ đề cử Ánh Kim để làm động lực cho nhóm dịch tăng tốc ra chương nha

Nhớ bấm theo dõi để được thông báo về chương truyện mới ra nha

Mua vàng giá rẻ thì inbox zalo: 0339 902 357 nha ^^