Chương 11: Có bản lĩnh thì tìm bố anh

Thiệu Bác Thao cúi đầu xuống, im lặng hồi lâu mới khẽ thở dài một tiếng: "Bà ấy có lỗi với mẹ con, cũng đã làm nhiều chuyện sai, nhưng bà ấy không sống được lâu nữa, để bà ấy... đi tự nhiên thôi."

Dáng vẻ như một người đàn ông nặng tình, nếu không phải biết rõ tính tình của người đàn ông trước mặt, Hứa Thanh Như đã bị ông ta lừa rồi.

Nɠɵạı ŧìиɧ trong lúc vợ mang thai không phải là lỗi của ông ta, đều là do người thứ ba quyến rũ ông ta; vứt bỏ vợ con đi ở rể nhà họ Đổng cũng không phải lỗi của ông ta, ông ta bị ép buộc không còn cách nào; khoogn từ thủ đoạn cướp lấy quyền quản lý tài chính của nhà họ Đổng, đuổi cùng gϊếŧ tận người nhà họ Đổng, còn muốn liều mạng cứu vợ hiện giờ, khiến bà ấy treo một hơi thở cuối cùng trong bệnh viện, chỉ sợ mẹ con Hứa Thanh Như tới làm người ta tức chết, bởi vì ông ta là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt?

Một người rốt cuộc có thể vô liêm sỉ đến mức nào? Hứa Thanh Như thầm cười nhạt, trên mặt lại không có biểu cảm gì: "Vâng, vậy bố nghĩ cách xử lý Đổng Tuần đi, đừng để đến lúc đó lại trách con không chịu đi thăm mẹ anh ta."

Đổng Tuần đúng là nổi giận với Hứa Thanh Như vì chuyện này.

Nhưng thay vì nói là vì mẹ anh, chẳng thà nói là anh bực mình vì tối qua bị Hứa Thanh Như làm nhục, sau đó không còn mặt mũi nào nhắc tới việc này, cho nên tìm cái cớ để xoi mói.

Lần này hay rồi, người của tầng lầu này đều đang xem trò cười, đồng thời mau chóng lan truyền khắp công ty: cô bé Lọ Lem được gả vào nhà giàu không hề đơn giản, bên ngoài thì vẻ vang xán lạn, thực ra nhà giàu người ta không thèm để vào mắt.

"Chửi xong rồi?" Nhìn Đổng Tuần đang vô cùng kích động ở đối diện, Hứa Thanh Như vẫn thản nhiên như không: "Chửi đủ rồi thì ra ngoài, tôi còn phải làm việc."

Thấy thái độ này của cô, lửa giận trong lòng Đổng Tuần còn bùng lên dữ dội hơn, vỗ mạnh lên bàn: "Không đủ! Ly hôn!"

"Được." Hứa Thanh Như đưa tay ra: "Cầm đơn ly hôn đến đây, chỉ cần tấy cả bất động sản, xe cộ, tiền tiết kiệm, cổ phần công ty đứng tên anh đều thuộc về tôi, tôi sẽ ký."

"Cô nằm mơ!"

"Vậy anh cũng tiếp tục nằm mơ giấc mộng ly hôn của anh đi." Hứa Thanh Như nhún vai: "Có bản lĩnh thì tìm bố anh, ông ta bảo tôi ly hôn thì tôi ly hôn, bằng không ra nắng mà chơi cho mát."

"Cô..." Đổng Tuần nổi giận đùng đùng chỉ tay về phía Hứa Thanh Như, hai mắt trừng lên như sắp lọt ra ngoài: "Đồ không biết xấu hổ, vô liêm sỉ!"