Chương 15: Chỉ có chút bản lĩnh ấy?

Đổng Tuần nhếch miệng cười, ánh mắt ngả ngớn lướt qua người cô: "Không phải muốn tôi đè cô sao? Giả vờ cái đếch gì?"

Hứa Thanh Như cũng cười khinh thường: "Uống đến mức hỏng cả đầu óc thì tự đi giải rượu đi, đừng làm trò khùng điên trước mặt tôi."

Đổng Tuần không để ý cô nói gì, thân hình cao to đã lao thẳng về phía cô, nhưng còn chưa kịp động vào đối phương đã trúng một cú đá vào đũng quần.

Anh đau đớn xuýt xoa, đôi mắt vốn đỏ lên vì say rượu lúc này càng thêm đáng sợ, hệt như một con dã thú nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Như.

Hứa Thanh Như thở dài một tiếng, nhặt sách ở đằng sau lưng ném về phía đầu Đổng Tuần, đồng thời nhấc chân đạp vào bụng anh một cái.

Đổng Tuần vốn đã không đứng vững, bị một cú đạp này lập tức ngã ngửa lên giường, không còn chút hình tượng nào. Không đợi anh phản ứng lại, Hứa Thanh Như đã tỳ đầu gối lên ngực anh, hai tay cũng bị cô túm lấy giơ lên đầu, dùng thắt lưng trói chặt lại.

Tất cả động tác này chỉ diễn ra trong vòng mấy giây, đến khi Đổng Tuần nhận ra, muốn giãy dụa thì nửa người và hai tay đều không thể nhúc nhích. Ngước mắt lên, anh thấy ngoại trừ nụ cười đắc ý của Hứa Thanh Như, thì chỉ còn lại cơ thể xinh đẹp bên trong chiếc áo ngủ. Thắt lưng đã bị cô rút ra, vạt áo ngủ tách sang hai bên, bộ ngực lộ ra chỉ cách Đổng Tuần chưa đến nửa mét.

"Chỉ có chút bản lĩnh ấy?" Hứa Thanh Như một tay ấn hai tay bị trói chặt của Đổng Tuần, một tay vỗ lên mặt anh: "Còn dám cứng với tôi, có biết bà đây lớn lên thế nào không? Luận về đánh nhau, từ trước đến nay tôi chưa từng thua."

"Cô..." Đổng Tuần liều mạng giãy dụa, nhưng đều không thoát ra được, ngược lại còn đỏ mặt đến tận mang tai: "Cô buông tôi ra!"

"Có bản lĩnh thì tự nghĩ cách đi." Nhìn gương mặt ngày càng đỏ và l*иg ngực phập phồng của Đổng Tuần, Hứa Thanh Như cúi đầu liếc nhìn người mình, như hiểu ra: "Á à, có phản ứng? Không phải nói tôi bình thường nhạt nhẽo vô vị sao? Thế mà anh chưa gì đã không chịu được rồi."

Lúc nói câu này, cô bỗng đưa tay thò vào trong quần Đổng Tuần, quả nhiên là nơi đó đã cứng lên, không biết một người thân kinh bách chiến như anh ta sao lại phản ứng dữ dội thế.

"Hứa Thanh Như, cô làm cái gì đấy?" Đổng Tuần khép hai chân lại, hít một hơi lớn: "Cô cút xuống cho tôi!"

"Làm chuyện anh vừa muốn làm với tôi." Hứa Thanh Như chậm rãi di chuyển tay lên, bắt đầu cởi thắt lưng của Đổng Tuần ra.

"Cô... cô buông tay ra." Hơi thở của Đổng Tuần trở nên hỗn loạn, co chân lên định đá Hứa Thanh Như xuống, nhưng bị cô đè chặt lại, còn dùng thắt lưng vừa rút từ hông anh ra để trói luôn hai đùi lại.