Chương 7: Đừng gọi cháu là mợ

"Anh ta thực sự coi mình con ruột của Thiệu Bác Thao và Đổng An Lâm, bày ra bộ dạng kênh kiệu của cậu ấm? Tưởng rằng anh ta biểu hiện tốt, đợi con lấy được tài sản nhà họ Đổng còn chia cho anh ta ít xương, giờ xem ra, để anh ta cứ thế cuốn gói đi mới đúng." Hứa Thanh Như lạnh lùng nói.

Tối ngày thứ hai Hứa Thanh Như quay về nhà họ Đổng, hoặc nên nói là nhà họ Thiệu. Thiệu Bác Thao phái tài xế đến nhà đón.

"Chú Trương, hai hôm nay cháu không có nhà, Đổng Tuần có bị bố anh ấy đánh không?"

"Chủ tịch rất thương Đổng Tuần, làm sao nỡ đánh cậu ấy?" Dừng một chút, Trương Thu Thực lại nói: "Cho dù có đánh thật thì cũng không để người khác biết làm mất mặt cậu ấy đâu nhỉ?"

Xem ra là bị đánh thật rồi.

Trong bụng Hứa Thanh Như có chút hả hê, vẻ mặt muốn nói lại thôi, qua một hồi cô mới nhìn chằm chằm vào chỗ điều khiển, nói: "Chú Trương, nghe nói chú đã ở nhà họ Đổng hơn ba mươi năm, Đổng Tuần cũng là chú trông từ bé đến lớn, bình thường anh ta cũng rất tin tưởng chú, vậy anh ta... anh ta..."

Trương Thu Thực hiểu ý: "Mợ có chuyện gì có thể trực tiếp hỏi tôi, tôi nhất định sẽ không nói với Đổng Tuần, cũng không nói cho chủ tịch."

"Cháu đã nói rồi, đừng gọi cháu là mợ, chú là bậc cha chú, cứ gọi thẳng tên cháu là được rồi." Hứa Thanh Như cúi đầu nhìn xuống chân: "Thực ra cũng không có gì, chỉ muốn biết bình thường những người bên cạnh anh ta là loại phụ nữ nào."

Nói đến đây cô lại cười tự giễu: "Dù sao mọi người đều nghĩ cháu không xứng với anh ta, cháu thấy cũng phải."

"Mợ đừng nói vậy, mợ thông minh xinh đẹp, ngay cả chủ tịch cũng rất yêu quý mợ, Đổng Tuần chỉ là nhất thời bực bội, từ từ cậu ấy sẽ hiểu ra."

Hứa Thanh Như khẽ thở dài một tiếng, qua hồi lâu mới nói: "Mấy ngày sau lễ cưới, anh ta đều không có nhà, có phải là... đi tìm phụ nữ khác?"

"Không có, không có, mợ yên tâm, mấy hôm nay nếu không phải ở cùng với bạn bè thì cậu ấy cũng đến bệnh viện xem Đổng tổng, không ở cùng phụ nữ khác."

"Thật sao?" Trong giọng Hứa Thanh Như đầy vẻ nghi ngờ, nhưng trong lòng đều rất rõ tên kia chỉ dám ba hoa chích chòe trước mặt cô, chứ thực ra không dám.

Thực ra cô cũng rất hi vọng có thể Đổng Tuần nhanh chóng nɠɵạı ŧìиɧ, đến lúc đó không cần cô tốn công tốn sức bảo Thiệu Bác Thao đuổi anh ta ra khỏi nhà.

Sự thực đúng như Hứa Thanh Như dự liệu, Đổng Tuần bị Thiệu Bác Thao đánh cho một trận. Cô vừa bước vào nhà đã thấy má trái anh sưng vù.

Thiệu Bác Thao ngồi ở tầng một, ôm máy tính làm việc, Đổng Tuần ngồi đối diện ông, giận dữ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, thấy Hứa Thanh Như bước vào, vẻ tức giận trong mắt anh càng thêm rõ.

P/s: Các bạn bình luận nhiều nhiều vô cho truyện xôm tụ, khiến nhóm dịch có động lực hơn nha ^^

Nhớ đẩy Ánh Kim đề cử khi bạn thích truyện nha.

Mua vàng giá rẻ thì inbox zalo: 0339 902 357 nha ^^