Chương 8: Mỗi giây mỗi phút đều muốn tìm đàn ông tới trút lửa

Hứa Thanh Như không ngu mà đi hỏi mặt anh làm sao, chỉ chào hỏi Thiệu Bác Thao, kéo Đổng Tuần vào thang máy.

Cửa tháng máy vừa đóng vào, Đổng Tuần đã hất tay cô ra: "Cô còn muốn thế nào nữa?"

Hứa Thanh Như lười nói chuyện với anh, đến khi lên tầng bốn mới đi lấy túi chườm đá, ngồi vào bên cạnh bôi thuốc cho anh.

"Không cần vờ vĩnh." Tay Hứa Thanh Như còn chưa chạm vào Đổng Tuần, anh đã đẩy mạnh ra, túi chườm lạnh cũng bị hất rơi xuống đất.

"Thật sự cho rằng tôi cam tâm tình nguyện?" Hứa Thanh Như nhặt túi chườm lạnh lên, ném xuống bàn: "Thích dùng thì dùng."

Cô đứng dậy định đi, chợt bị Đổng Tuần giữ lại. Ánh mắt nhìn cô của anh không những giận dữ mà còn đùa cợt:

"Sao không diễn tiếp đi? Không phải cô giỏi nhất là giả vờ dịu dàng, tình thâm trước mặt người khác sao?"

Hứa Thanh Như mỉm cười: "Anh cũng nói rồi, trước mặt người khác, hiện giờ không có người khác, vì sao tôi phải lãng phí sức lực? Hay là, anh có thể đặt một camera giám sát trong nhà, quay lại toàn bộ cho bố anh xem, dù sao anh cũng giỏi nhất là mách lẻo."

"Tôi giỏi nhất? Lẽ nào cô thì không? Ngay cả tôi không ở cùng phòng với cô cũng phải đi mách tội, cô còn không cảm thấy hổ thẹn à?"

Ánh mắt Đổng Tuần đảo qua cơ thể mặc chiếc váy ngắn liền thân của cô, bỗng cười nhạo thành tiếng: "Cô cứ như là không chờ nổi nữa, muốn tôi làm thịt mình?"

Hứa Thanh Như khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Đổng Tuần: "Đúng vậy, tôi cảm thấy trống trải cô đơn, mỗi giây mỗi phút đều muốn tìm đàn ông tới trút lửa, anh dám không?"

Thấy Hứa Thanh Như không những không bị chọc giận, còn xoay chuyển cục diện, ăn của mình một quân, Đổng Tuần trợn tròn mắt nhìn cô hai giây, thấp giọng mắng: "Đồ không biết xấu hổ."

"Tôi còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa, có muốn thử không?" Hứa Thanh Như đi về phía trước hai scm đôi chân dài vắt qua, ngồi lên người Đổng Tuần: "Sao nào? Đã đủ dâʍ đãиɠ chưa?"

"Cô làm gì thế? Cô điên à?" Đổng Tuần hiển nhiên sợ hết hồn trước động tác này của Hứa Thanh Như, đưa tay đẩy cô ra, nhưng lại đυ.ng phải bầu ngực căng tròn của đối phương, lập tức thu tay lại: "Cút xuống!"

"Rụt tay về nhanh thế, chê tôi bản à?" Nhìn đôi tai ửng đổ của anh, Hứa Thanh Như không khỏi cười thành tiếng: "Cậu Đổng đã từng qua tay bao nhiêu cô gái mà cũng biết đỏ mặt? Là xấu hổ vì bị đứa con gái mà anh ghét nhất lăng nhục, hay là vì..."

Hứa Thanh Như cách qυầи ɭóŧ, dùng chỗ riêng tư cọ lên đùi Đổng Tuần, một tay thò vào trong quần anh, nắm lấy thứ kia một cách chính xác: "Bị một con đàn bà dâʍ đãиɠ như tôi đυ.ng vào là cứng ngay?"