Chương 9: Hậu quả của việc buông thả quá độ

Đổng Tuần hít sâu một hơi, l*иg ngực phập phồng lên xuống rõ ràng, ngay cả gương mặt cũng đỏ ửng.

"Cút ngay!" Anh nghiến răng nghiến lợi nói, giữ chặt lấy cổ tay Hứa Thanh Như kéo ra, nhưng cô lại gắng sức bóp lấy thứ trong tay.

Cả người Đổng Tuần bị động tác này làm cho rụt lại, thở dốc từng hơi.

"Không thoải mái sao? Tôi thấy rõ ràng anh phản ứng rất mãnh liệt mà." Hứa Thanh Như tiếp tục động tác trong tay, lòng bàn tay xoay tròn trên đỉnh vật cứng, tay còn lại thì chậm rãi cởi khóa quần đối phương: "Mới đυ.ng bừa hai cái mà đã cứng thế này, cậu Đổng thật là dâʍ đãиɠ."

"Hứa. Thanh. Như!" Đổng Tuần rít từng chữ qua kẽ răng, bởi vì tay phải của cô đã luồn vào trong quần của anh, cách qυầи ɭóŧ cầm lấy côn ŧᏂịŧ đang không ngừng biến hóa.

"Đồ. Da^ʍ. Đãng." Cô cũng đáp lại anh bằng cách tương tự, hai tay cùng trêu chọc du͙© vọиɠ đang bùng lên: "Đã cứng thế này, xem ra cậu Đổng thật sự gấp gáp muốn bị tôi làm thịt rồi."

"Ha!" Cả người Đổng Tuần chợt run lên, hai hàm răng nghiến kèn kẹt, một tay chống xuống sô pha đỡ lấy toàn thân, một tay lại giữ lấy cánh tay Hứa Thanh Như, cố gắng đẩy cô sang bên cạnh.

Hứa Thanh Như ngồi không vững, chỉ đành rút một tay ra chống lên đùi anh, tay phải tiếp tục nắm lấy tính khí mà trêu đùa: "Thì ra cậu Đổng sức yếu như thế? Không muốn đẩy ra thì cứ nói thẳng, dù sao tôi thấy anh cũng rất hưởng..."

Chữ "thụ" còn chưa ra khỏi miệng, Hứa Thanh Như đã sửng sốt. Cũng sửng sốt như vậy, còn có Đổng Tuần ở bên dưới cô.

Một khắc sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, Đổng Tuần dùng hết sức bình sinh đẩy cô ra.

Phòng khách trải thảm, lúc ngã xuống, Hứa Thanh Như bất giác giữ lấy sô pha nên không bị ngã đau, chỉ có lúc cô phản ứng lại, thiếu chút nữa thì cười ra nước mắt.

"Ha ha ha... ha ha ha..." Hứa Thanh Như ngồi dưới thảm cười đến đau bụng.

Qua hồi lâu cô mới lấy lại bình tĩnh, vẫy bàn tay hơi ướt về phía Đổng Tuần: "Đây là hậu quả của việc buông thả quá độ?"

Đổng Tuần không nói nên lời, chỉ có ngực là không ngừng phập phồng, gương mặt cũng đỏ như tôm luộc, không biết là giận dữ nhiều hay là xấu hổ nhiều.

"Tuổi còn trẻ đã xuất tinh sớm, như vậy không được đâu." Hứa Thanh Như đứng dậy, vỗ vai Đổng Tuần nói đầy ẩn ý: "Đây là bệnh, phải chữa."

Đổng Tuần hất cô ra, vội vàng kéo quần lên, đi vào phòng tắm: "Đồ điên!"

Hứa Thanh Như không che giấu được tiếng cười, tiếp tục nói vọng vào bóng lưng anh: "Có cần tôi hẹn trước một chuyên gia nam khoa cho anh không?"