Chương 40

Nếu có người có thể biết đầy đủ cuộc đời của Lý Hổ, thì bọn họ tất nhiên sẽ đưa ra lời bình: Tên xấu xa này, rõ ràng có thể sống một cuộc sống êm điềm dễ chịu, nhưng lại quá mức xúi quẩy.

Tục ngữ nói: Ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền bị người khinh.

Câu nói này rất đúng, Lý Hổ tuy rằng sinh ra cao to, lưng hùm vai gấu, trên mặt còn có vết sẹo dài, nhìn hắn càng dữ tợn, lại là một kẻ ngoài lạnh trong nóng, hiền lành không chút tâm cơ.

Vốn dĩ lúc sinh ra hắn cũng có chút anh tuấn, nhưng khi lên núi săn thú, vì cứu một cô nương tên Ôn Mị Nương không thân quen mà bị móng vuốt của gấu làm cho bị thương, từ đó về sau tướng mạo bị hủy. Cho dù cuối cùng Ôn Mị Nương vì báo đáp ơn cứu mạng mà lấy thân báo đáp cho hắn, nhưng sau khi thành thân nàng vẫn luôn ghét bỏ vết sẹo trên gương mặt hắn, thường hay đối với hắn châm biếm, trào phúng.

Việc này, chỉ cần người có chút tâm cơ liền có thể nhìn ra được bên trong có nội tình còn ẩn giấu.

Nói như thế nào đây?

Bởi vì, một cô nương lớn lên trong nông thôn thì có thể lực ra làm sao, cứ theo lẽ thường mà đoán cũng có thể đoán, cô nương không nên đi vào trong núi sâu, như vậy sao Ôn Mị Nương lại có thể lạc trong đấy?

Hơn nữa, nơi Ôn Mị Nương xuất hiện lại cách thôn làng rất xa, cho nên dù cho có mải mê hái rau dại trên rừng như thế nào thì chuyện đi một con đường xa như vậy cũng thật lợi hại.

... Có lẽ trong lòng Ôn Mị Nương có quỷ, chính là vì muốn Lý Hổ làm anh hùng cứu mỹ nhân mà chạy tới đó sao? Dù sao Lý Hổ là một thợ săn có thân thủ linh hoạt lại không có thói xấu, gia sản nhà hắn ở trong thôn cũng xem như là phong phú, lại thêm cha mẹ hắn lúc hắn mười lăm tuổi đã qua đời, có thể nói sau khi thành thân không cần phải hầu hạ trưởng bối, vừa gả vào nhà bản thân đã là chủ của ngôi nhà rồi, như vậy cũng xem như là một mối hôn sự tốt, cũng khó trách điều kiện của Ôn Mị Nương như vậy lại động lòng mà tính kế.

Vốn dĩ, nếu Ôn Mị Nương cùng Lý Hổ sống chung hòa hợp như thế, thì những chuyện nàng tính kế cũng không được gọi là đáng trách, ở phương diện nào đó mà nói tới, cũng có thể nói là nhìn xa trông rộng, biết vì tương lai của bản thân mà tranh giành.

Nhưng mà, sự thật lại không như thế.

Chỉ là tính riêng chuyện Lý Hổ vì cứu nàng mà bị hủy dung mạo mà nói thôi, nếu Lý Hổ vì cứu nàng mới có thể lưu lạc đến tận đây, người bình thường nếu không cảm kích, cũng sẽ có tâm tư áy náy? Nhưng nàng lại hoàn toàn trái ngược, nàng đối với Lý Hổ rất bất mãn.

Bộ dạng này của Ôn Mị Nương có thể nói chính là con bạch nhãn lang.

Thậm chí, còn có một tình khác...

Trên thực tế, Lý Hổ cũng có thể nói là thê lương, là thê tử của hắn bảo hắn ra ngoài săn thú, muốn đứng dưới núi chờ hắn trở về, trên danh nghĩa là đưa cơm cho hắn, nhưng âm thầm đem những đồ vật giá trị nhất gôm đi cùng tình lang bỏ trốn.

Trong lúc không biết sự tình, Lý Hổ nôn nóng mà dựa vào bản lĩnh săn thú của mình đi theo tuyến đường lúc trước từng đi cứu được Ôn Mị Nương ở phụ cận, lúc tìm được Mị Nương cùng tình lang của nàng thì chân tướng đã rõ ràng.

Thì ra, căn bản không có cái gọi là lạc đường, chẳng qua là lúc đi gặp tình lang vô ý gặp trúng gấu mà thôi.

Nhưng mà, dù tức giận bừng bừng Lý Hổ cũng không dưới cơn nóng giận mà gϊếŧ chết hai người bọn họ, lại không có chuyện hủy thi diệt tích đáng hận kai, mà là lúc Ôn Mị Nương cùng tình lang của nàng quỳ xuống khóc lóc xin tha, hắn cảm thấy buồn cười đến cực điểm nói: “Chân ái gặp chân ái.” một hồi chuyện xưa được kể ra, cầu xin Lý Hổ tha thứ, Lý Hổ bị họ làm cho cảm động, thế mà lại thả cho bọn họ đi...