Chương 10: Thuê phòng

Chương 10: Thuê phòng

Tiếng của người phụ nữ vừa rơi xuống.

Trong sân có một cô gái tóc hai bím đi ra, ước chừng hai mươi tuổi, ngũ quan tuy hơi dẹt, nhưng cũng xem là thanh tú, trên người đang mặc bộ đồng phục màu xanh xám, bộ dáng nghiêm túc.

Đây là chủ nhà?

Dương Tịnh tiến lên một bước, lại thấy cô gái giật mình khi nhìn thấy cô: "Là cô?"

Dương Tịnh hơi ngẩn ra, người quen sao?

Cô gái kia giật mình nhìn một lượt, ánh mắt dời xuống, chuyển lên người Đinh Đinh Đang Đang, dường như kinh ngạc không ít.

Dương Tịnh tuy có chút sửng sốt, nhưng đại não liền nhanh chóng hoạt động, cô gái trước mặt này biết nguyên chủ, như vậy có khi nào cũng biết tin tức gì đó của bố hai đứa bé.

"Là ai muốn thuê phòng?" Lúc này, giọng nói của một người phụ nữ phía sau cô gái vang lên, có vẻ đây mới là chủ nhà.

Dương Tịnh đi qua nói: "Xin chào chủ nhà, là tôi muốn thuê phòng."

"Cho mấy người ở?" Chủ nhà hỏi.

"Tôi cùng với hai đứa nhỏ." Dương Tịnh trả lời.

"Ồ, vậy cô muốn thuê phòng loại nào?" Chủ nhà hỏi.

Dương Tịnh vừa định biểu đạt một chút ý của mình, liền nghe cô gái mặc đồng phục chen vào nói: "Dì à, dì không sợ ầm ĩ sao?" Sau đó ánh mắt vô tình mà cố ý đảo trên người Đinh Đinh Đang Đang, tiếp theo ngạo mạn nâng bước chân rời đi, người phụ nữ ngồi nhặt rau chỗ cổng cười lên tiếng chào hỏi: "Tiểu Tần, đi làm à?"

"Ừ." Tiểu Tần lập tức bước qua.

Dương Tịnh sửng sốt, cô gái này với Dương Tịnh có thù oán? Đây là không muốn cho ba mẹ con cô thuê phòng chỗ này sao?

Quả nhiên, chủ nhà lộ vẻ xấu hổ mà nói: "Cô gái, người thuê ở đây đều là người làm công, thức khuya dậy sớm cũng không dễ dàng gì, nếu không cô đi hỏi thăm nhà khác xem?"

Cô gái tiểu Tần này.. Dương Tịnh trầm tư một lát.

"Thím ơi, con và em gái vô cùng ngoan, sẽ không làm ồn đâu." Đinh Đinh không biết từ khi nào, chạy đến trước mặt chủ nhà, túm lấy góc áo nói tiếp: "Buổi tối con còn có thể tự đi vệ sinh một mình."

Chủ nhà tò mò nhìn Đinh Đinh.

Dương Tịnh cũng ngây người, Đinh Đinh thế mà nghe ra được ý tứ ghét bỏ của cô gái tiểu Tần.

"Ai da, trời ạ, đứa trẻ này còn nhỏ mà đã hiểu chuyện!" Người phụ nữ ngoài cổng cũng hỏi vọng vào: "Woaa, còn có thể tự mình đi vệ sinh, giỏi quá, cậu bé, con mấy tuổi rồi?"

Đinh Đinh quay đầu trả lời: "Thím, con năm nay ba tuổi rưỡi."

"Ai da, còn biết gọi thím nữa, ngoan quá, vậy con nói cho thím nghe, con tên gì?"

"Con tên Đinh Đinh, Dương Đinh Đinh, em gái tên Đang Đang, Dương Đang Đang. Con cùng em gái là thai song sinh."

Người phụ nữ cười rộ lên, hỏi: "Thế nhà con ở đâu?"

"Nhà con ở thôn Sơn Loan."

Người phụ nữ hỏi một câu, Đinh Đinh liền trả lời một câu, hoàn toàn trôi chảy không hề luống cuống, người phụ nữ yêu thích Đinh Đinh ra mặt, đôi mắt vui vẻ nhìn cậu bé, một lát sau liền đứng lên nói: "Dì à, một cô gái dẫn theo hai đứa con nhỏ đến đây cũng không dễ dàng gì, đứa trẻ nào mà không ầm ĩ, mà cũng có đứa trẻ nào mà ngày nào cũng nháo đâu, phải không? Lại nói, cô gái này gương mặt xinh đẹp, lại hiền lành, hai đứa con cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, có thể ầm ĩ tới đâu? Lầu trên phía đông chẳng phải vẫn còn căn phòng trống hay sao? Cho bọn họ thuê đi?"

"Căn phòng trên lầu kia có hơi đắt một chút." Chủ nhà nói.

Dương Tịnh nghĩ trong lòng, như thế là có thể ở lại, không nghĩ tới chỉ mấy câu nói của Đinh Đinh liền khiến họ đồng ý ngay, quả nhiên là con cô, mẹ ưu tú, con cũng ưu tú!

Dương Tịnh lập tức hỏi: "Bao nhiêu tiền một tháng?"

"5 đồng 6 hào 8 xu một tháng." Chủ nhà nói.

5 đồng 6 hào 8 xu? Một tháng!

Dương Tịnh thiếu chút nữa hét lên, ở thể kỉ 21, lúc ấy cô vừa tốt nghiệp đại học, đến Bắc Kinh thuê được cái phòng chẳng ra gì đã hết 5000 đồng, thế mà ở chỗ này chỉ cần 5 đồng 6 hào 8 xu là có thể thuê một tháng.. Bất quá nghĩ lại cũng đúng, thời đại khác nhau, ở đây khoa học kỹ thuật, điện tử còn chưa phát triển, mọi thứ chủ yếu dựa vào sức lao động của con người.

"Làm gì mà còn 6 hào 8 xu nữa, dứt khoát lấy 5 đồng cho chẵn luôn được rồi." Người phụ nữ khẳng định là đã bị Đinh Đinh mê hoặc rồi, Dương Tịnh còn chưa mở miệng thì cô ấy đã trả giá giúp cô luôn rồi.

Dương Tịnh nhìn người phụ nữ cười, người phụ nữ liền sửng sốt, lúc đầu chỉ cảm thấy Dương Tịnh xinh đẹp, bây giờ chỉ cười nhẹ một cái liền khiến cô ấy cảm thấy vài phần kinh diễm, khó trách lại có thể sinh ra hai đứa con xinh đẹp như vậy, đúng là khiến người ta ghen tị mà.

"Trước tiên cứ xem qua phòng đã." Chủ nhà xem như thỏa hiệp.

Dương Tịnh nắm lấy tay Đinh Đinh Đang Đang, đi theo chủ nhà đến lầu hai, lối đi nhỏ không dài không ngắn, lát sau liền đến một căn phòng gần lối đi, cửa bằng gỗ, có ổ khóa cẩn thận, Dương Tịnh vốn tưởng sẽ là căn phòng âm u chật chội, không ngờ trái ngược hoàn toàn suy nghĩ của cô, rất sáng sủa, tuy có hơi nhỏ nhưng phòng bếp, vệ sinh và phòng khách đều có.

Dương Tịnh không có yêu cầu gì lớn đối với việc ăn uống, nhưng nhà ở thì nhất định phải lựa chọn kĩ càng, nếu không phải không có tiền thì cô đã sớm đem quần áo của Dương Tịnh thật cất hết vào hành lý, đi mua quần áo mới, nhưng hiện tại thì chỉ có thể tạm chấp nhận. Đối với căn phòng này khá vừa lòng.

"Trước kia cũng có người hỏi qua, nhưng cảm thấy 5 đồng 6 hào 8 xu quá đắt, không chịu thuê, cho nên phòng này vẫn luôn để trống, dì thấy con một thân một mình mang theo hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì, nếu con muốn thuê, dì sẽ để con thuê, 5 đồng một tháng, thấy thế nào?" Chủ nhà nói.

Dương Tịnh nghĩ nghĩ, sau đó hỏi: "Tiền cọc thuê nhà con có thể đóng trước một tháng không?" Cô còn phải tính toán đến chi phí sinh của ba người trong một tháng nữa, nếu trả cọc ba tháng thì sẽ hết tiền mất.

Chủ nhà gặp qua không ít phụ nữ mang theo trẻ con đến thuê nhà, người đó không lôi thôi lếch thếch thì đứa con cũng bẩn thỉu, không giống Dương Tịnh trông rất sạch sẽ sáng sủa, mấy đứa con thì hoạt bát nhanh nhẹn, đúng là hiếm thấy, khiến cho bà đối với ba mẹ con cô sinh ra hảo cảm, liền lập tức đáp ứng: "Được, không thành vấn đề."

"Cảm ơn dì, chờ qua tháng này, con nhất định sẽ trả một lần ba tháng." Dương Tịnh cười nói.

Dương Tịnh và chủ nhà liền lập tức ký văn bản hợp đồng, sau đó giao 5 đồng tiền thuê nhà, đem toàn bộ sân xem qua một lúc, rồi quay trở về phòng, đóng cửa lại, ba mẹ con Dương Tịnh, mẹ nhìn con, con nhìn mẹ, sau đó cùng nhau cười rộ lên.

Dương Tịnh ngồi xổm xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh Đang Đang, hỏi: "Hai bảo bối, có thích nơi này không?"

Đinh Đinh vui vẻ trả lời: "Thích ạ, nơi này thật lớn."

Đang Đang: "Mẹ ơi, con cũng thích, ở đây thật đẹp."

Đinh Đinh: "Có cửa sổ lớn."

Đang Đang: "Có giường lớn."

Đinh Đinh: "Có gió to."

Đang Đang: "Có mặt trời thật to."

Dương Tịnh nhìn hai đứa nhỏ, em một câu anh một câu khen phòng ở này, trong lòng cô liền trào lên cảm giác thành tựu, nơi này quả thật không tồi, nếu so với căn phòng của cô ở thế kỉ 21 thì kém xa nhưng so với cái thôn Sơn Loan âm u kia thì đúng là một cái trên trời một cái dưới đất.

Dương Tịnh chợt nghĩ đến Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, bây giờ khẳng định bọn họ đã phát hiện ra việc ba mẹ con cô đi rồi, chắc hẳn là cực kì tức giận nhưng không dám nói cho người khác biết việc này, chắc là sợ Ủy ban thôn lại tìm bọn họ lần nữa. Nghĩ đến việc mọi chuyện trong nhà họ Dương đều để ba mẹ con cô làm, trong lòng liền cảm thấy ám ảnh.

Dương Tịnh cũng không nghĩ đến việc đó nữa, bây giờ cô muốn dọn dẹp lại căn phòng một chút, phòng đã lâu không có người ở nên bụi bám rất nhiều, Dương Tịnh mượn được cái chổi quét rác, quét tước lau chùi một lượt, Đinh Đinh Đang Đang thấy thế cũng xoắn tay giúp đỡ, đem đồ đạt trong hành lý ra bày biện.

Đồ đạt của họ vốn không nhiều, đem đặt trong phòng càng nhìn càng thấy ít.

Bày biện được một lúc, Dương Tịnh phát hiện có quá nhiều đồ cần phải mua, trước mắt là phải mua than, nồi, chén, bát, thau, muối, tương, dấm, chăn màn.. có vẻ việc mua quần áo mới cho Đinh Đinh Đang Đang phải để sau rồi.

Nghĩ nghĩ, trước mắt cứ thế đã, vì thế cô dẫn hai đứa nhỏ đi chợ mua thức ăn, chạy qua chạy lại ba bốn vòng thì cuối cùng trong tay ba người đều đã xách đầy đồ.

Chủ nhà nhìn Đinh Đinh Đang Đang cười: "Hai đứa giỏi quá ta."

"Đúng vậy, đúng vậy." Lý Vân nói, Lý Vân chính là người ngồi trước cửa nhặt rau, sau đó còn bị Đinh Đinh mê hoặc: "Đinh Đinh quá đỉnh nhé."

Đinh Đinh khuôn mặt đỏ bừng mà nói: "Thím, con còn có thể xách đồ lên trên lầu nữa."

"Có thể xách lên lầu luôn sao?" Lý Vân nghe Đinh Đinh nói chuyện với mình liền vui vẻ không thôi, sợ Đinh Đinh bị ngã, cô ấy cũng đi theo cùng.

Dương Tịnh nhiệt tình mời cô ấy vào phòng nói chuyện một hồi, Dương Tịnh hỏi: Chị Lý, cô gái tiểu Tần lúc nãy là người như thế nào? "

" Đừng để ý cô ta. "Lý Vân mắt trợn trắng.

Dương Tịnh hỏi:" Sao vậy ạ? "

" Cô ta á hả, tốt nghiệp cao trung, ở nhà máy làm tổ trưởng, suốt ngày tỏ vẻ tiểu thư, không đặt ai vào mắt. "

" Tốt nghiệp cao trung? Là trường nào?

"Hình như Nhất trung Nam Châu."

Nhất trung Nam Châu? Không phải là cùng trường với Dương Tịnh thật sao, xem ra không phải bạn học thì cũng là bạn cùng trường, nhìn dáng vẻ đó, có lẽ là biết chuyện của nguyên chủ, Dương Tịnh lại hỏi: "Thế chị biết cô ấy ở phòng nào không?"

Lý Vân chỉ vào căn phòng đối diện nói: "Phòng đó."

"Cô ấy tên đầy đủ là gì ạ?"

"Hình như là Tần Khả Khả, ừm, chính là Tần Khả Khả, lúc trước có một người đàn ông đến tìm thì gọi cô ta như vậy."

Có đàn ông đến tìm? Người đó là ai? Dương Tịnh cực kỳ muốn biết rốt cuộc bố của hai đứa nhỏ là ai, cho nên đối với đàn ông vô cùng mẫn cảm.

"Tiểu Dương, chị nói em nghe, đừng sợ cô ta." Lý Vân thấy Dương Tịnh thất thần, liền lên tiếng trấn an: "Cô ta chỉ là kẻ miệng cọp gan thỏ, loại người như vậy không cần phải sợ."

"Dạ, em biết rồi." Dương Tịnh cười rồi hỏi tiếp: "Chị biết cô ấy mấy giờ tan làm không?"

"Buổi tối khoảng 6 giờ, có khi sớm hơn, có khi muộn hơn nhưng cũng tầm đó.

Dương Tịnh nghe xong liền gật đầu.

Dương Tịnh cùng Lý Vân trò chuyện trong chốc lát, sau đó thì chồng của Lý Vân cũng đi làm về, cô ấy chạy nhanh xuống lầu đón, Dương Tịnh vừa quay lại, liền nhìn thấy Đinh Đinh Đang Đang không biết leo lên giường ngủ từ khi nào, hai đứa nhỏ từ sáng sớm đã bắt đầu đi theo cô, bây giờ khẳng định là đã mệt lắm rồi.

Dương Tịnh tiến lên, cởϊ qυầи áo của cả hai, rồi mới lấy chăn mới đắp lên, đem quần áo đi giặt sạch sẽ.

Sau đó lấy giấy bút ghi lại chi tiêu của ngày hôm nay, tính toán còn dư lại bao nhiêu tiền, hơn nữa ngày mai cô còn phải đến nhà máy Lợi Dân làm việc, có thể kiếm được bao nhiêu tiền, có bao nhiêu cô đều liệt kê ra hết, tự mình tính toán tăng giảm sao cho phù hợp, lúc này chợt nghe phía hiên truyền đến tiếng bước chân.

Tần Khả Khả?

Dương Tịnh lập tức đứng dậy, ném bút xuống, kéo cửa phòng ra, vừa lúc nhìn thấy Tần Khả Khả một thân đồng phục màu xanh xám, đưa lưng về phía cô mở cửa phòng.

" Tần Khả Khả!"Dương Tịnh lên tiếng.