Chương 11: Đi làm

Chương 11: Đi làm

"Tần Khả Khả!" Dương Tịnh lại kêu lên một tiếng nữa.

Tần Khả Khả hơi giật mình, tay khựng lại, sau đó lại tiếp tục mở cửa phòng, làm bộ không nghe thấy, vào phòng, tiện tay đem cửa đóng lại.

Dương Tịnh: "..."

Một lát sau, cửa phòng lại mở ra, Tần Khả Khả tay bưng thau sứ đến chỗ vòi nước, lấy nước rửa mặt.

"Tần Khả Khả!" Dưới lầu có người kêu.

Tần Khả Khả lập tức có phản ứng.

"Hôm nay không tăng ca à?"

"Không có."

"Tôi có chút chuyện liên quan đến công việc muốn hỏi cô."

"Được, lên đi." Tần Khả Khả trả lời xong, nhìn về phía Dương Tịnh, hừ cười một tiếng: "Không nghĩ tới dì ấy lại cho cô ở đây."

"Vì sao không cho tôi ở?"

"Cô là loại người gì, chính cô hiểu rõ nhất, không phải sao?"

Tần Khả Khả bưng thau sứ, xoay người vào phòng.

Dương Tịnh trở lại phòng mình tự hỏi cô và Tần Khả Khả rốt cuộc là mối quan hệ gì, tại sao cô ta lại bày ra vẻ mặt như vậy?

Kẻ thù? Khẳng định không phải.

Tình địch? Cũng không giống.

Đại não Dương Tịnh đột nhiên nhảy ra một từ --- "Bạn thân tình địch", không sai, trước đây khi đối diện với tình địch của bạn thân cô cũng bày ra cái đức hạnh này, một sống một còn. Sau một hồi nghĩ ngợi, Dương Tịnh cũng không sốt ruột, cuối cùng cũng tìm được chút manh mối về bố của Đinh Đinh Đang Đang, chỉ cần kiên nhẫn một chút là có thể tìm ra.

Bất quá, trước mắt là phải tìm gì đó lấp đầy bụng đã.

Dương Tịnh nhìn trên chiếc giường, Đinh Đinh Đang Đang vẫn đang ngủ, tay nhỏ chân nhỏ duỗi thẳng, cực kỳ ngoan, cô mỉm cười. Dương Tịnh rửa tay bắt đầu nấu cơm, xét về khoản "nữ công gia chánh" cô biết bản thân khả năng có hạn, cố gắng làm món ăn phong phú hơn trong phạm vi cho phép, dù sao vẫn tốt hơn việc cho Đinh Đinh Đang Đang ăn bánh bao đen.

Khoảng một tiếng sau, Dương Tịnh cũng nấu ăn xong, tiến lại giường, vuốt nhẹ khuôn mặt Đinh Đinh Đang Đang: "Hai bảo bối, dậy thôi."

Hai đứa nhỏ ngủ cũng đã đủ, mở to đôi mắt, chớp chớp vài cái.

"Mẹ." Đang Đang giọng thỏ thẻ kêu.

"Ừm." Dương Tịnh đáp.

"Mẹ ơi, mẹ thắt bím tóc cho con." Đang Đang nói.

"Được, mẹ giúp con thắt bím tóc." Dương Tịnh khom người, ôm Đang Đang vào lòng, hôm chụt một cái, sau đó mang lược giúp Đang Đang chải đầu.

Đinh Đinh cũng bò dậy, chạy đến buồng WC đi vệ sinh, lúc đi ra thì nói: "Mẹ ơi, thơm quá đi."

"Đi rửa tay, sau đó chúng ta ăn cơm." Dương Tịnh nói.

Đinh Đinh: "Dạ." Nhanh như chớp chạy đi rửa tay.

Đang Đang ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, ăn cơm là phải rửa tay sao?"

"Đúng vậy, về sau trước khi ăn cái gì đều phải rửa tay trước, ăn xong cũng phải rửa tay, biết không?"

"Lúc trước ăn cơm cùng mợ đều không rửa tay."

Dương Tịnh hơi quẫn: "Chúng ta không so sánh với cô ta, bởi vì chúng ta là bé ngoan."

"Về sau Đang Đang mỗi ngày đều rửa tay."

"Bé ngoan." Dương Tịnh xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Đang Đang, bện cho cô bé hai bím tóc, sau đó ba mẹ con bắt đầu ăn cơm.

Đinh Đinh Đang Đang nhìn trên bàn, nào là thịt kho tàu, trứng chiên, củ cải xào, cháo gạo trắng, bánh bột, bốn con mắt lấp lánh sáng lên, hỏi: "Mẹ, đây là cho chúng ta ăn hết sao?"

Dương Tịnh cười: "Đúng vậy."

"Lợi hại quá."

Đinh Đinh giơ ngón tay cái lên nói: "Mẹ càng ngày càng lợi hại!"

Đang Đang cũng học theo anh trai: "Mẹ quá tuyệt."

Dương Tịnh cười rộ lên: "Ăn nhanh đi hai ông."

Đinh Đinh Đang Đang dùng đũa không tốt, gắp một miếng thịt cũng mệt hì hục. Dương Tịnh nghĩ đến lúc nhỏ khi cô còn sống cùng bà ngoại, vô cùng tùy ý, vì thế cười nói: "Hôm nay là ngày đặc biệt, không cần dùng đũa, có thể dùng tay ăn."

Đinh Đinh Đang Đang lập tức ném đôi đũa trên tay xuống, dùng hai tay nhỏ cầm lấy thịt kho tàu: "Mẹ, mẹ cũng ăn đi."

Dương Tịnh mấy ngày nay chưa được ăn thịt, nếm thử đồ chính mình nấu, ăn cũng không tệ.

Đinh Đinh Đang Đang ăn xong thì miệng nhỏ cũng đã bóng nhẫy, Dương Tịnh nấu ít nước ấm, dùng xà phòng rửa tay, rửa miệng cho hai đứa, hơn nữa còn nói với chúng ngày mai cô cần phải đi làm để kiếm tiền.

Dương Tịnh thở dài một tiếng: "Nuôi các con rất mệt đó, biết không?"

Đinh Đinh sửng sốt, chớp chớp đôi mắt ngập nước, nói: "Nhưng mẹ không nuôi bọn con, bọn con sẽ chết đói."

Dương Tình phì cười ra tiếng: "Được rồi được rồi, nuôi các con, nuôi các con."

"Mẹ, mẹ nuôi bọn con trước, chờ đến lúc con lên năm tuổi, con sẽ kiếm tiền nuôi mẹ." Đinh Đinh cực kỳ nghiêm túc nói.

Năm tuổi? Năm tuổi có thể làm gì? Dương Tịnh bị cậu nhóc trước mặt chọc cười, nhìn cậu nói: "Cảm ơn con, đồng chí Đinh Đinh."

Đinh Đinh khoát tay đáp: "Không cần, không cần. Không cần cảm ơn."

Dương Tịnh không nhịn được cười rộ lên.

Kế tiếp, Dương Tịnh dặn dò Đinh Đinh Đang Đang rất nhiều việc, bởi vì ngày mai cô phải đi làm, khẳng định không thể mang theo hai đứa đi cùng, tuy rằng cô được chú Trương mời đến làm nhưng là một nhân viên mới, không thể đùa giỡn được, trước tiên cứ thành thành thật thật làm việc, để cho mọi người nhìn thấy được khả năng của mình, sau đó mới có thể dễ đưa ra yêu cầu của bản thân, ví dụ như, cô có thể đem công việc về nhà làm, lúc đó còn có thể tìm thêm công việc khác bên ngoài, dù sao cô cũng là một người có thực lực.

Bất quá, ban đầu cứ để Đinh Đinh Đang Đang ở nhà đợi vậy.

Dương Tịnh có chút không yên tâm, ở thế kỉ 21, bố mẹ đi làm thì trẻ con ở nhà đều giao cho ông bà chăm sóc. Còn hiện tại chỉ có cô và hai đứa nhỏ, cô đi làm rồi, hai đứa phải một mình ở nhà đợi cô tan tầm, khiến cô không yên tâm chút nào, Dương Tịnh nhìn xung quanh, không có đồ điện nên cũng đỡ lo về việc xảy ra hỏa hoạn. Nhớ đến bà ngoại có nói, thời điểm năm 70-80 thì trẻ con có thả ra ngoài đường cũng không ai thèm nhặt, nhưng Dương Tịnh lòng vẫn không yên.

Trước khi ngủ, cô ôm hai đứa nhỏ vào lòng: "Ngày mai mẹ đi làm, các con ở nhà muốn làm gì?"

Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau trả lời: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ về."

Dương Tịnh lại hỏi: "Không được làm gì?"

Đinh Đinh: "Không được chạy loạn."

Đang Đang: "Không được ra sân."

Đinh Đinh: "Không được đánh nhau."

Đang Đang: "Không được ồn ào."

Đinh Đinh: "Không được uống nước lã."

Đang Đang: "Không được động vào dao."

Đinh Đinh Đang Đang nói một tràng dài, Dương Tịnh gật đầu, vươn ngón tay út: "Nghéo tay nào."

Đinh Đinh Đang Đang cũng duỗi ngón tay út, đồng thời câu lấy ngón tay cô đáp: "Kí tên đóng dấu, trăm năm không được quên."

"Nói được làm được." Dương Tịnh nói.

Đinh Đang Đang Đang: "Dạ."

Sáng sớm hôm sau Dương Tịnh tỉnh, hai đứa nhỏ cũng tỉnh theo, bởi vì khi còn ở thôn Sơn Loan, hai đứa đều phải dậy sớm làm việc, nên đã dưỡng thành thói quen.

Dương Tịnh nấu một nồi cháo trứng gà đơn giản, cả ba cùng nhau ăn, ăn xong Dương Tịnh đi thay một bộ quần áo chỉnh tề, tuy rằng quần áo không đẹp nhưng Dương Tịnh vẫn không vứt đi, sau đó cô dặn dò Đinh Đinh Đang Đang một hồi, bỏ vài viên kẹo sữa vào trong túi bọn nhỏ, nói: "Mẹ phải đi làm rồi, các con ngoan ngoãn ở nhà đợi, giữa trưa mẹ sẽ trở về, biết không?"

Đinh Đinh Đang Đang gật đầu: "Dạ."

Dương Tịnh đi xuống lầu.

Hai đứa nhỏ ghé vào thành xi măng trên lan can, hướng về phía Dương Tịnh vẫy tay.

"Mẹ ơi, nhanh trở về nhé." Đinh Đinh khua bàn tay nhỏ.

Đang Đang cũng lên tiếng: "Mẹ đi làm nhanh trở về nha."

Dương Tịnh nhìn qua thành xi măng, thấy gương mặt nhỏ của Đinh Đinh Đang Đang, nghĩ đến việc hai đứa nhỏ cô đơn ở căn phòng kia, toàn tâm toàn ý đợi cô trở về, lòng có chút không nỡ, nhưng phải làm sao được đây? Cô cũng không thể mang hai đứa con đến chỗ làm.

Dương Tịnh vẫy vẫy tay: "Mẹ sẽ cố gắng về sớm."

Ra đến sân vẫn nghe giọng nói của hai đứa nhỏ truyền đến: "Tạm biệt mẹ."

Trái tim Dương Tịnh liền ấm áp không thôi, bước chân hướng về phía nhà máy Lợi Dân mà đi.

Đi ước chừng được năm phút, cô có chút lo lắng, Đinh Đinh Đang Đang mặc dù rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi? Nếu lỡ đυ.ng phải cái gì, đó là chuyện cả đời, bao nhiêu tiền cũng không thể bù đắp nổi.

Dương Tịnh càng nghĩ càng lo, bước chân theo đó cũng chậm lại.

Không được, không thể để hai đứa nhỏ một mình, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao? Dương Tịnh vội vàng chạy trở về, chưa đến cổng liền nhìn thất Tần Khả Khả.

Bước chân cô cũng dừng lại.

Tần Khả Khả liếc mắt nhìn cô một cái, sửa sang lại đồng phục, lập tức lướt qua người Dương Tịnh, Dương Tịnh cũng không mở miệng nói chuyện, tiếp tục hướng về phía lầu hai chạy, khi lên đến lầu, Đinh Đinh Đang Đang đang ngồi ở hàng hiên, dùng tay nhỏ vẽ loạn trên mặt đất.

"Đây là anh, còn đây là mẹ." Đinh Đinh nói.

Đang Đang nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, vậy Đang Đang đâu?"

"Anh còn chưa vẽ em."

"Vậy anh mau vẽ em nữa."

"Đinh Đinh, Đang Đang." Dương Tịnh nhìn thấy hai đứa thì nhẹ nhõm, cười kêu.

Đinh Đinh Đang Đang ngẩng đầu nhìn Dương Tịnh.

"Mẹ, mẹ đã tan làm rồi sao?" Đinh Đinh hỏi.

Dương Tịnh cười: "Không phải, mẹ muốn mang theo các con đi làm."

"Nhưng không phải mẹ nói không thể mang theo bọn con đi cùng sao?"

"Có thể, bây giờ thì có thể."

"Vì sao ạ?" Đinh Đinh hỏi.

Dương Tịnh không trả lời, cô vào phòng cầm lấy áo khoác, sau đó khóa cửa lại, nắm tay Đinh Đinh Đang Đang nói: "Đi, đi thôi, cùng mẹ đi làm."

"Dạ." Đinh Đinh Đang Đang vô cùng vui sướиɠ đáp.

Dương Tịnh đứng quan sát nhà máy thực phẩm Lợi Dân, không giống như những nhà máy ở thế kỉ 21 quản lý vô cùng nghiêm khắc, ở đây hình như ai cũng có thể ra vào. Khi sắp đến gần nhà máy, Dương Tịnh buông tay đang nắm Đinh Đinh Đang Đang ra, để cho bọn nhỏ đi phía sau cách mình không xa, cô tiến vào nhà máy, coi như là mấy đứa nhỏ nghịch ngợm không có chỗ chơi đùa liền chạy vào nhà máy chơi.

Như vậy Dương Tịnh có thể nhìn thấy bọn nhỏ, trong lòng cũng yên tâm hơn, chờ khi đã chắc chắn vị trí văn phòng, thì sẽ quay lại xem Đinh Đinh Đang Đang như thế nào.

Đinh Đinh Đang Đang quả thật thông minh, hoàn toàn dựa theo lời Dương Tịnh mà làm, thỉnh thoảng Dương Tịnh sẽ đưa mắt nhìn một cái, bọn nhỏ liền vui vẻ hướng về phía cô cười, nhỏ giọng kêu: "Mẹ."

Dương Tịnh liền đưa tay lên "xuỵt".

Hai đứa nhỏ nhanh chóng dùng tay che miệng, bộ dáng tinh nghịch, Dương Tịnh nhịn cười, sau đó sửa sang quần áo lại một lượt, đi vào nhà máy.

Dương Tịnh đi vào trong nhà xưởng, hỏi tìm chú Trương.

Chỉ một lát sau, chú Trương từ một gian nhà xưởng đi tới, nhiệt tình tiếp đón: "Dương Tịnh đến rồi hả, cuối cùng cũng tới, chú còn tưởng rằng phải chờ thêm mấy ngày nữa."

"Chú Trương khỏe chứ ạ." Dương Tịnh lễ phép chào.

"Khỏe khỏe khỏe." Chú Trương liên tục gật đầu.

"Không nghĩ tới nhà máy của chú lại lớn như vậy." Dương Tịnh ngắm nhìn xung quanh.

Chú Trương cười: "Nhà máy này cũng không phải của một mình chú, cùng góp vốn với mấy người bạn nữa mới được như thế này đấy. Đúng rồi, đây là tiểu Lương, trước tiên cứ để tiểu Lương dẫn cháu đi tham quan một vòng nhà máy, sau đó đến văn phòng của chú, được không?"

"Dạ."

Dương Tịnh với chú Trương là đồng hương của nhau, hơn nữa ấn tượng của chú với Dương Tịnh không tồi, lúc này Dương Tịnh ăn mặc chỉnh tề, nói năng khéo léo đúng hẹn mà đến, vô cùng chuyên nghiệp, chú Trương đương nhiên vui vẻ, lập tức cho tiểu Lương mang Dương Tịnh đi làm quen với nhà máy.

Dương Tịnh đi theo tiểu Lương ra khỏi nhà xưởng liền thấy Đinh Đinh Đang Đang đang ngồi chỗ bãi đất trống chơi bắn bi.

Hai tiểu gia hỏa vừa nhìn thấy mẹ thì lập tức hưng phấn, nhưng mà không dám mở miệng kêu, chơi đùa ở phía xa xa, Dương Tịnh thỉnh thoảng liếc một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười.