Chương 102

Chương 102



Editor: Lão Đường

Chuyện gì vậy?

Dương Tịnh và Trần Chính hai mặt nhìn nhau, khi hai người muốn nghe kỹ lại một lần nữa thì trên lầu đã không còn tiếng động.

"Là anh Dương Đông và Kim Linh?" Dương Tịnh ngờ vực hỏi.

Trần Chính gật đầu: "Hình như là thế."

"Có muốn lên trên xem tình hình thế nào không?"

Trần Chính hơi do dự.

"Đưa Đô Đô em ôm." Dương Tịnh duỗi tay nhận lấy Đô Đô từ tay Trần Chính.

Trần Chính ngẩng đầu nhìn lên lầu.

"Mẹ ơi." Lúc này Đinh Đinh Đang Đang đã nhìn thấy Dương Tịnh.

Dương Tịnh mỉm cười với Đinh Đinh Đang Đang, sau đó ôm Đô Đô đi vào phòng bếp, vốn tưởng rằng Trần Chính sẽ lên xem có chuyện gì xảy ra, kết quả Trần Chính lại đi theo cô vào trong bếp.

Dương Tịnh hỏi: "Không lên lầu xem thử sao?"

Trần Chính nói: "Hai người họ đều đã trưởng thành, trong lòng rõ ràng hơn ai hết việc mình nên làm hay không nên làm. Chúng ta không nên can thiệp quá sâu."

Dương Tịnh gật gật đầu, tỏ vẻ đồng thuận với cách nghĩ của Trần Chính.

"Em trai nhỏ." Dương Tịnh vừa ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đặt ở trong bếp, Đinh Đinh Đang Đang liền chạy tới gọi Đô Đô.

"Em trai nhỏ, em về rồi!" Đang Đang ghé sát vào khuôn mặt Đinh Đinh hôn chụt một cái.

"Em trai nhỏ, cuối cùng em cũng trở lại, anh trai nhớ em muốn chết." Đinh Đinh muốn ôm Đô Đô, nhưng tiếc là Đô Đô quá nặng còn bản thân mình thì còn quá nhỏ, cho nên không thể bế em trai được, đành phải hôn hôn lên khuôn mặt Đô Đô, nói: "Em trai à, em có nhớ anh không? Có nhớ anh không nào?"

Có lẽ cả ngày hôm nay Đô Đô vẫn chưa được nhìn anh trai chị gái, vì thế tâm trạng cậu liền trở nên vui vẻ, cái đầu nhỏ cứ quay qua quay lại, đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn Đinh Đinh Đang Đang, cánh tay nhỏ đung đưa, cái miệng chúm chím cao hứng mà kêu ê ê a a.

Trần Chính và Dương Tịnh đều cười.

"Nhìn xem, vừa về đến nhà là vui vẻ ngay." Dương Tịnh nói với Trần Chính.

"Phải." Trần Chính xoa xoa khuôn mặt nhỏ.

Dương Tịnh và Trần Chính ngồi trong bếp được một lúc thì Uông Lệ Mẫn, Dương Đông và Trần Kim Linh từ trên lầu đi xuống, biểu hiện của ba người đều khôi phục như bình thường, nhìn vào như không có chuyện gì xảy ra, khi thấy Dương Tịnh và Trần Chính cùng Đô Đô trở về, Uông Lệ Mẫn chạy nhanh đến bế Đô Đô.

"Không bị gió lùa phải không?" Uông Lệ Mẫn hỏi.

"Vẫn luôn bọc chăn cẩn thận ạ." Trần Chính trả lời.

"Có đặt ngải thảo với đào hoa chi khi đi đường không?" Uông Lệ Mẫn lại hỏi.

"Có ạ." Trần Chính nói.

Uông Lệ Mẫn yên tâm ôm lấy cháu trai nhỏ nhà mình.

Trần Chính và Dương Tịnh quay sang nhìn Dương Đông một cái, sau đó lại nhìn Trần Kim Linh, hai người họ đều không có biểu hiện gì khác thường, như thể lời quở trách vừa rồi của Uông Lệ Mẫn chưa từng xảy ra.

Ăn tối xong thì cả nhà đi nghỉ ngơi.

Đinh Đinh Đang Đang vẫn như ngày thường bám theo sau Dương Tịnh nằm trên giường lớn, cùng Dương Tịnh chơi đùa một lúc, khiến Đô Đô cười tươi khanh khách, chơi đến khi mệt mới chịu trở về phòng ngủ ở phía đông cùng với Uông Lệ Mẫn.

Đô Đô cũng được Uông Lệ Mẫn bế đến phòng ngủ phía đông.

Dương Tịnh nằm trong vòng tay Trần Chính, hỏi: "Trần Chính, có phải mẹ cho rằng việc 'hoán thân' làm xấu thanh danh nên mới phản đối việc anh trai em với Kim Linh ở bên nhau không?"

*Hoán thân: Hai họ cưới con gái nhau làm dâu.

Trần Chính không trả lời.

"Anh Dương Đông với Kim Linh có từ bỏ nhau vì chúng ta không?"

Trần Chính vẫn không nói gì.

"Anh nói gì đó đi chứ!" Dương Tịnh nói.

"Nói cái gì đây?" Trần Chính hỏi.

"Thì chuyện của anh trai em và Kim Linh."

"Em muốn anh nói về điểm nào?" Trần Chính nghiêng đầu, hơi hơi cúi đầu xuống nhìn Dương Tịnh.

"Hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, mẹ nghĩ như thế nào?"

Trần Chính suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thực ra, mẹ nghĩ gì không quan trọng. Điều quan trọng là nút thắt trong lòng của anh trai em và Kim Linh."

"Nút thắt gì?"

"Có lẽ là 'Đang Đang'." Trần Chính nói.

Dương Tịnh chìm trong suy nghĩ.

Trần Chính hạ gối sau lưng, nằm xuống giường, ôm lấy Dương Tịnh, kéo chăn bông lên rồi nói: "Vợ à, không cần nghĩ tới nữa, loại chuyện này cần có thời gian, đi ngủ thôi."

"Vậy chúng ta có thể làm gì?"

"Kiếm tiền, lo cho con cái, khi cần giúp đỡ tự nhiên sẽ có dấu hiệu của nó, đi ngủ đi."

"Em không muốn ngủ, thật khó chịu."

"Không ngủ vậy thì làm."

"..."

Trong vài ngày sau đó, Dương Tịnh không hề thấy 'dấu hiệu' mà Trần Chính đã nói, ngược lại mối quan hệ của Dương Đông và Trần Kim Linh lại đóng băng giống như trước đây, cũng hiếm khi thấy bọn họ tiếp xúc hay trao đổi gì đó.

Dương Đông ở siêu thị Đinh Đang làm việc, bởi vì siêu thị đã đi vào guồng làm việc một cách hệ thống nên Dương Đông nhận được mức lương chính thức mà Dương Tịnh đã đề ra, nhờ thế mà Dương Đông không chỉ trả được 500 đồng mình đã nợ Trần Chính trước đó, mà còn thuê được một căn nhà gần siêu thị Đinh Đang.

Trần Kim Linh vẫn sống ở nhà họ Trần cùng với Uông Lệ Mẫn, giúp Dương Tịnh chăm sóc Đinh Đinh Đang Đang Đô Đô, giúp trông coi siêu thị nhỏ Đinh Đang và phụ mẹ việc cho thuê phòng ở, vì thế rất ít khi gặp mặt Dương Đông.

Trần Chính và Dương Tịnh vốn định sẽ mua ô tô trong năm nay hoặc năm sau, nhưng sau này lại muốn mở thêm chi nhánh mới, vì thế hoãn việc mua ô tô lại. Trong thời điểm hiện tại, mua một chiếc ô tô thật sự rất đắt đỏ, một chiếc ô tô hãng Alto đã vào khoảng 7 đến 8 vạn. Mỗi ngày hai vợ chồng đi qua lại giữa Nam Châu và Huyện Thành bằng xe máy, Dương Tịnh tính toán số tiền mà hai người đã tích góp được trong suốt thời gian qua, cô bắt đầu nghĩ đến việc mua một căn nhà mặt tiền, Trần Chính đồng ý, hai người đều nhắm đến mảnh đất phía nhà ga đường sắt của thành phố Nam Châu đang được xây dựng.

Sau khi có kế hoạch này, Trần Chính và Dương Đông dành thời gian để đi xem xét một số nơi gần ga tàu, thỉnh thoảng Dương Tịnh cũng sẽ ghé đến xem, tóm lại, vấn đề này đã nằm trong dự tính tương lai của hai người.

Khi Dương Tịnh và Trần Chính bận rộn, mùa đông nhanh chóng qua đi, mùa xuân lại tới, đảo mắt đã đến mùa hè.

Đinh Đinh Đang Đang năm nay 5 tuổi và chuẩn bị đi học mầm non, hai nhóc cao hơn năm ngoái nửa cái đầu.

Mà lớn nhanh nhất phải nói đến chính là anh bạn nhỏ Trần Đô Đô, trút bỏ lớp áo bông dày mùa đông, cậu nhóc hệt như một con cá diếc nhỏ từ bờ sông nhảy xuống nước, vui vẻ tinh nghịch.

Giọng của Đô Đô vẫn hệt như cũ, mỗi lần cất tiếng khóc là toàn bộ khách trọ nhà họ Trần đều phải khϊếp đảm, ai cũng đều biết không được chọc tiểu thiếu gia Đô Đô, tiếng khóc của cậu nhóc có lực sát thương cực lớn.

Thời điểm cu cậu không khóc thì lại cực kỳ đáng yêu, Đô Đô trắng trẻo, mập mạp, cuộc sống của cậu tốt hơn nhiều so với Đinh Đinh Đang Đang ngày xưa, đặc biệt tay nhỏ chân nhỏ giống như một củ sen trắng béo ú, rắn chắc, vô cùng có lực, chỉ đứng trên đùi Dương Tịnh nhảy nhảy một lúc là chân Dương Tịnh đau tận nửa ngày.

Bây giờ nhóc con đã có thể bò và đứng, Dương Tịnh bị cậu nhóc làm phiền ầm ĩ, luôn bám dính lấy cô, chỉ cần đặt cậu lên ghế đẩu, hai ba phút sau cậu nhóc lại bắt đầu rục rịch đứng dậy, sau đó co chân lại, nằm trên mặt đất, bò thật nhanh về phía Dương Tịnh.

Đô Đô càng lớn càng ưa nhìn, trông vô cùng sáng sủa, cậu bắt đầu nhận biết được các bộ phận trên khuôn mặt mình, chỉ cần có ai đó nói 'mũi', đôi bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của cậu sẽ đưa lên chạm vào mũi mình, và nếu ai đó nói 'tai', cậu nhóc cũng tự động đưa tay kéo kéo tai mình. Ngón tay cái và ngón trỏ múp múp tròn tròn quơ loạn lung tung, khi nghe người lớn khen, cậu sẽ thẹn thùng úp đầu vào vòng tay mẹ..

Nhóc con siêu nghịch ngợm và bướng bỉnh, Đô Đô lớn lên trong những nụ hôn của Đinh Đinh Đang Đang, vì thế đặc biệt yêu thích việc hôn người khác, nhưng nụ hôn của cậu không phải là hôn mà là gặm, gặm xong lại chảy một miệng toàn nước miếng. Mấy ngày hôm trước, đôi tay nhỏ xíu cố gắng bắt lấy khuôn mặt nhỏ của Đang Đang, ghé sát vào mặt cô bé mà gặm một cái, có lẽ đang trong khoảng thời gian mọc răng nên cậu nhóc hễ thấy cái gì là đều cho vào miệng hết gặm lại cắn. Còn cho rằng Đang Đang muốn chơi đùa cùng mình, cậu nhóc vô cùng nhiệt tình gặm khiến Đang Đang oa oa khóc lớn, khuôn mặt nhỏ bị gặm đỏ hồng một mảng.

Trần Chính túm lấy Đô Đô, cởϊ qυầи đánh vào mông trắng trẻo của cậu nhóc mấy cái, chỉ là đánh vài cái tượng trưng nhưng Đô Đô bật khóc rất to, thu hút không ít người xem.

Đô Đô bị Trần Chính đánh không phải lần một lần hai, có một khoảng thời gian cu cậu không chịu bú sữa, nước cũng không chịu uống, vì thế bị táo bón, đi vệ sinh không ra. Dưới sự hướng dẫn của mẹ và Dương Tịnh, anh dùng nước xoa bóp cái mông nhỏ của Đô Đô, cuối cùng cũng đi được. Trần Chính nghiêm khắc ra quy định cậu nhóc phải uống nhiều nước mỗi ngày, nhóc con không chịu uống, Trần Chính đưa bình nước tới, cậu nhóc nhận lấy ném sang một bên.

Trần Chính lại đưa, cậu nhóc lại ném, hai người cứ lặp đi lặp lại, cuối cùng một lần cu cậu dùng sức ném phăng chiếc bình, bình nước vỡ tan. Trong cơn tức giận, Trần Chính đã cởϊ qυầи dài của Đô Đô, phát mấy cái vào mông nhỏ, Đô Đô bắt đầu khóc, sau khi cảm thấy đã khóc đủ mới thành thành thật thật uống nước.

Mặc dù thỉnh thoảng hay bị Trần Chính đánh mông nhưng Đô Đô vẫn rất thích bám lấy anh, thường xuyên nằm bò trên mặt bố gặm gặm, buổi tối thì đòi ngủ cùng bố, khuya Trần Chính tỉnh dậy luôn thấy cậu nhóc béo nằm bò trên người mình, say sưa ngủ.

"A a a." Lúc nhìn thấy Trần Chính và Dương Tịnh ngồi trên xe máy chạy vào trong sân, đôi mắt nhạy bén của Đô Đô nhanh chóng phát hiện, lập tức trở nên vui mừng mà kêu.

"Mẹ về, bố về." Đinh Đinh Đang Đang chạy ngay ra đón.

Dương Tịnh cởi mũ bảo hiểm xuống, từ trên xe bước xuống, ôm Đinh Đinh Đang Đang hôn hôn, sau đó nhìn về phía Đô Đô, cười gọi: "Ôi, bảo bảo nhà ai mà đáng yêu quá, sao hôm nay ngoan thế? Là bảo bảo nhà ta phải không nào?"

Đô Đô nằm trong lòng Uông Lệ Mẫn phấn khích nhún nhảy lên xuống, Uông Lệ Mẫn xém chút nữa là không giữ được bảo bối tinh nghịch nhà mình.

"Đô Đô, là Đô Đô nhỉ? Là bảo bối của mẹ phải không nào!" Dương Tịnh cười hỏi, còn cố ý không ôm lấy cu cậu.

"A a a!" Toàn bộ người của cậu nhóc đều đổ về hướng Dương Tịnh đòi bế.

"Mẹ ơi, em trai muốn mẹ ôm đó!" Đang Đang nói.

"Muốn mẹ ôm sao!" Dương Tịnh đi tới, vừa mới ôm Đô Đô vào trong ngực, tiểu gia hỏa đã ngay lập tức ghé lên mặt Dương Tịnh mà gặm khiến nửa bên mặt của Dương Tịnh dính toàn nước bọt, Dương Tịnh nhìn Đô Đô phàn nàn: "Này này, anh đẹp trai đừng làm vậy nha, mỹ nam thì không được làm vậy đâu."

Đô Đô cười rộ lên khanh khách.

Mỗi ngày Dương Tịnh và Trần Chính đều sẽ trở về nhà trước giờ cơm tối.

Cả nhà ngồi vào bàn ăn, Đinh Đinh Đang Đang cúi đầu chăm chú ăn cháo, Dương Tịnh sẽ cho Đô Đô bú trước, Trần Chính chuẩn bị chén đũa, chờ cô cùng ăn cơm.

Hôm nay khác với mọi ngày chính là Uông Lệ Mẫn nói một chuyện, nói rằng thím Ngô muốn giới thiệu đối tượng cho Trần Kim Linh, hẹn hai ngày nữa sẽ đi xem mắt.

Lời vừa nói ra, Dương Tịnh và Trần Chính đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Trần Kim Linh.

Biểu hiện của Trần Kim Linh vẫn dịu dàng và nhẹ nhàng như thường lệ.

"Kim Linh, chuyện này là thật sao?" Dương Tịnh hỏi.

Trần Kim Linh gật đầu, chồng cô đã mất được một năm, người bên gia đình chồng cũng không ràng buộc gì cô, tương đối cởi mở và họ cũng hy vọng rằng cuộc sống của cô sẽ tiếp tục hạnh phúc, nhưng bản thân cô đang rất rối. Cô muốn thử trút bỏ quá khứ, sống một cuộc sống mới, vì thế đã nghe lời mẹ đồng ý đi xem mắt, nghe nói đối phương nhân phẩm và tính cách không tồi.

"Nhưng còn.." Trước khi Dương Tịnh nói tiếp đã bị Trần Chính nắm chặt tay ở dưới bàn.

Dương Tịnh quay sang nhìn Trần Chính.

Trần Chính nói: "Vậy thì cứ gặp nhau thử xem. Thành công hay không thành công cũng không sao cả."

Trần Kim Linh cười rồi nói: "Vâng."

Ngày hôm sau, Dương Tịnh đến siêu thị Đinh Đang thì không nhìn thấy Dương Đông, nghe nhân viên nói lại rằng lúc sáng sớm Dương Đông đã đi đến nhà ga xe lửa Nam Châu để khảo sát, sau đó qua chỗ nhà máy cung cấp hàng xem một chút. Vì thế, cả ngày nay Dương Tịnh không hề nhìn thấy Dương Đông, mãi đến ngày hôm sau.

Dương Đông đang giúp chuyển hàng vào kho, Dương Tịnh kéo anh vào trong phòng nói: "Anh hai, anh đã biết chuyện chưa?"

"Biết chuyện gì?"

"Kim Linh đi xem mắt."

Dương Đông giật mình, sau đó bình thường trở lại, nhẹ giọng ừ một tiếng.

"Phản ứng của anh vậy là sao?" Dương Tịnh hỏi.

Dương Đông không trả lời.

"Ạnh à, em hỏi chuyện này, hôm mùng ba tết anh với Kim Linh xảy ra chuyện gì vậy? Sao mẹ chồng em lại gắt lên tức giận như vậy?" Dương Tịnh hỏi.

Dương Đông sửng sốt nhìn Dương Tịnh.

Dương Tịnh nói: "Lúc em với Trần Chính đi chúc tết về, vừa hay nghe được tiếng mẹ tức giận nhưng không biết xảy ra chuyện gì? Anh hai, anh có thể nói cho em biết được không?"

Dương Đông im lặng một lúc rồi nói: "Anh và Kim Linh không thể cùng nhau được nữa."

"Vì sao chứ? Vì mẹ ngăn cản sao?"

"Không phải, hôm đó dì Uông nhìn thấy anh và Kim Linh ở chung trong phòng, anh đang kéo tay Kim Linh, thật ra cô ấy đã cự tuyệt anh, nên lúc đầu dì Uông rất giận dữ, nhưng sau khi nghe giải thích rõ ràng thì mọi chuyện đã ổn thỏa."

Dương Tịnh ngạc nhiên hỏi: "Anh đã tỏ tình với Kim Linh chưa?"

"Ừm, anh nghĩ cuộc sống hiện tại của anh đã tốt hơn trước, đã có thể cho cô ấy hạnh phúc." Dương Đông cúi đầu nói.

"Vậy sao Kim Linh lại từ chối anh?"