Chương 104

Chương 104



Editor: Lão Đường

Đinh Đinh Đang Đang vừa ra khỏi cổng trường, phía xa xa nhìn thấy Dương Tịnh đang đi đến gần.

"Mẹ ơi!" Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau gọi lớn.

Dương Tịnh mỉm cười hướng về phía Đinh Đinh Đang Đang vẫy vẫy tay.

Đinh Đinh Đang Đang đeo cặp xách trên vai, nhanh nhẹn chạy đến chỗ Dương Tịnh, ôm chân Dương Tịnh ríu ra ríu rít kể về chuyện ngày hôm nay, nói bản thân có thể tự đến chỗ giáo viên báo danh, nhận sách và nộp cả học phí nữa. Dương Tịnh cầm theo hóa đơn thanh toán học phí đến tìm giáo viên chủ nhiệm, giải thích một chút về tình huống ngày hôm nay đồng thời nói tiếng cảm ơn, sau đó tay trái tay phải dắt theo Đinh Đinh Đang Đang trở về nhà.

"Mẹ ơi, sau này.. sau này con và em có thể tự mình đi đến trường." Đinh Đinh nói.

"Không cần đưa bọn con đi học đâu ạ." Đang Đang nói tiếp.

"Được rồi." Dương Tịnh cười đồng ý: "Đinh Đinh Đang Đang nhà chúng ta thật giỏi."

Đinh Đinh Đang Đang được mẹ khen nên tâm trạng hết sức vui vẻ.

"Bố đâu ạ?" Đang Đang hỏi: "Bố không tới đón sao ạ?"

"Bố và cậu các con đang đi công tác nên không thể đến được." Dương Tịnh giải thích.

"Đi công tác là đi đâu vậy hả mẹ?"

"Đi công tác là đi đến một nơi khác để làm việc."

"Cậu đi cùng bố ạ?" Đinh Đinh hỏi.

"Đúng vậy."

"Thế khi nào bố và cậu mới về?"

"Đi khoảng hai ngày sẽ trở về."

"Ai da, thật là lâu." Đinh Đinh lấy tay ôm mặt thở dài, bây giờ cậu nhóc và Trần Chính rất tình cảm, mỗi buổi tối Trần Chính sẽ ôm cậu nói chuyện phiếm một hồi lâu. Ban ngày thì để cậu ngồi trên cổ chạy quanh sân, dạy cậu chơi những trò chơi mới, đây là một loại ấm áp khác mà Dương Tịnh không thể cho cậu, loại ấm áp mang lại cảm giác an toàn, hiện tại nếu một ngày không nhìn thấy Trần Chính, cậu sẽ thấy nhớ.

"Sẽ không lâu đâu. Ngày mốt bố sẽ trở về." Dương Tịnh nói.

"Buổi tối bố ngủ ở đâu? Bố ăn ở đâu?"

Dương Tịnh cười trả lời từng câu hỏi một của Đinh Đinh Đang Đang, không bao lâu sau, ba mẹ con đã về tới nhà. Khi đi vào sân nhà thì nhìn thấy đối tượng xem mắt của Trần Kim Linh cũng ở đấy, tuy rằng vóc dáng của anh chàng không cao bằng Dương Đông, cũng không đẹp trai bằng, nhưng khuôn mặt trông rất chất phác, hiền lành. Có vẻ Uông Lệ Mẫn rất thích người này, Trần Kim Linh đứng bên cạnh trông rất hòa hợp, đây đều là những gì Dương Tịnh quan sát được, thỉnh thoảng anh chàng sẽ đến gặp Trần Kim Linh, đối xử với cô ấy vô cùng tốt.

Thế nhưng, Dương Tịnh không thể đoán được tình cảm của Trần Kim Linh, vẻ mặt của cô ấy lúc nào cũng dịu dàng, hiểu chuyện. Dương Tịnh thở dài ngừng suy đoán, như lời Trần Chính, hãy để thời gian an bày mọi chuyện.

Ba mẹ con Dương Tịnh đều lễ phép chào hỏi đối tượng của Trần Kim Linh, sau đó mỗi người đều bận làm việc của mình.

Hai ngày sau, khi Trần Chính và Dương Đông quay trở lại, họ ngồi trên chiếc xe vận tải lớn trở về, xe vận tải chở hàng hóa không có sẵn ở thành phố Nam Châu, chỉ vừa phân phối cho hai chi nhánh siêu thị Đinh Đang, vậy mà mấy ngày sau đã hết hàng ngay.

Dương Tịnh mới đầu chỉ nghĩ kinh doanh siêu thị là để nâng cao cuộc sống, không phải lo thiếu thốn cơm ăn áo mặc, giờ đây, nhờ tự mò mẫm tìm tòi kinh doanh của Trần Chính và Dương Đông, siêu thị Đinh Đang dần trở nên khác biệt, thậm chí còn trở thành một địa điểm có tiếng ở thành phố Nam Châu này.

Khi ai đó hỏi đường, họ sẽ nói: "Đang đứng ở đâu rồi? Tôi đang ở ngay siêu thị Đinh Đang này, đến đây đi."

Hoặc còn là nơi hẹn gặp nhau, họ sẽ nói 'Chúng ta hãy gặp nhau chỗ siêu thị Đinh Đang đi.'

Một số người cũng nói những thứ trong siêu thị Đinh Đang rất tươi và rẻ, cũng rất thuận tiện để đi đến đó mua.

Mỗi lần Dương Tịnh nghe thấy những lời này, trong lòng lại dâng lên cảm giác tự hào khó tả, nắm lấy tay Trần Chính nói: "Cảnh sát Trần, đây cũng là phục vụ cho nhân dân đúng không?"

Trần Chính mỉm cười.

"Vì vậy, chúng ta phải đặt tâm vào kinh doanh, không chỉ bây giờ mà cả trong tương lai." Dương Tịnh nói.

Trần Chính gật đầu, sau đó nói: "Thật ra, chúng ta có thể làm lớn hơn nữa, không phải chỉ có mỗi kinh doanh siêu thị."

"Làm lớn hơn nữa?"

Trần Chính chỉ vào những người bán hàng rong rải rác trên đường và nói: "Em nhìn những người này đi, họ có thể chủ động bán hàng ở mọi ngóc ngách, chủ động đi theo dòng người. Thật ra, siêu thị của chúng ta bị động ở mặt này, mặc dù bây giờ đang nằm gần ngã tư gần bến xe, gần ga đường sắt mới, có nhiều lợi thế về mặt địa lý nên kinh doanh tốt, mưa thuận gió hòa."

Dương Tịnh gật đầu.

"Tuy nhiên, từ mấy năm trước Trung Quốc bắt đầu trên đà phát triển, không kể đến TV, đài phát thanh, báo chí, mà chỉ trên đường bộ. Năm ngoái, nói xa hơn một chút là hai ba năm trước, phương tiện lưu thông trên đường chính là xe đạp, xe máy thì ít đến đáng thương, thậm chí không nhìn thấy ô tô. Nhưng hiện tại, em nhìn xem, xe đạp nhiều hơn, xe máy nhiều hơn trước mấy chục lần, còn ô tô vài phút sẽ có một chiếc đi ngang. Mọi thứ thay đổi vô cùng nhanh chóng."

"Vậy thì sao?" Dương Tịnh hỏi.

"Muốn giàu thì xây đường trước. Bên trên khẳng định cũng ý thức được điểm quan trọng này, hiện tại các con đường lớn ở Nam Châu đang trong giai đoạn xây dựng, sửa chữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, việc xây dựng đô thị sẽ thay đổi rất nhiều. Điều đó có nghĩa là, những khu vực nhộn nhịp sôi động hôm nay không có nghĩa sau này cũng mãi như vậy, và ngược lại, những địa điểm không nhộn nhịp ngày hôm nay, rất có thể sẽ trở thành một mảnh đất phồn hoa."

Nghe xong lời này, Dương Tịnh sững sờ nhìn Trần Chính: "Ý của anh là, vị trí địa lý của siêu thị chúng ta không thật sự thuận lợi như những gì đã nghĩ?"

"Đúng vậy, cho nên siêu thị Đinh Đang cần hấp thụ thêm nhiều yếu tố hơn để mọi người nghĩ đến việc mua đồ ở siêu thị, kể cả khi siêu thị Đinh Đang có bị mất đi lợi thế địa lý thì mọi người vẫn có suy nghĩ đến đây mua hàng theo thói quen, thúc đẩy họ nguyện ý đến, tận dụng lúc đô thị đang xây dựng có nhiều thay đổi, chúng ta mua một vị trí trung tâm, dựa vào mức độ tiêu dùng của người dân, trong giai đoạn đầu không cần quá lo lắng về số lượng người mua, dần dần rồi sẽ ổn định lại ở giai đoạn sau. Vì vậy, anh nghĩ siêu thị của chúng ta luôn dựa trên tiêu chí 'cuộc sống', cung cấp những dịch vụ cơ bản nhất như 'quần áo, thực phẩm, nhà ở và cả phương tiện đi lại', làm cho siêu thị Đinh Đang có một sức sống riêng."

Trần Chính nói xong, Dương Tịnh sững sờ nhìn Trần Chính, cô thật không ngờ, không ngờ rằng Trần Chính, một lão đại sinh năm 1960 lại có suy nghĩ cao cấp như vậy, đúng là vượt mức quy định mà, hoặc là nói ánh mắt có thể nhìn xa trông rộng như vậy, tư tưởng cởi mở vượt thời. Cô, một con người đến từ 'tương lai', không nhịn được vỗ tay tán dương, kích động không thôi, đây chẳng phải là hình tượng của những thương nhân trẻ tuổi giàu có, thành công ở thế kỷ 21 đây sao?

"Làm sao vậy?" Trần Chính hỏi.

Dương Tịnh một phen ôm cổ Trần Chính, nhón chân hướng lên mặt anh hôn một cái: "Anh yêu, anh thật là tuyệt, chẳng trách con trai chúng ta thông minh như vậy, chính là được thừa hưởng từ anh chứ đâu."

Trần Chính cứng đờ cả người, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, kéo đôi tay đang đu trên cổ mình xuống, nghiêm chỉnh nói: "Trước mặt mọi người, chú ý hình tượng, chú ý hình tượng."

Dương Tịnh quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện người qua đường đều nhìn hai người họ bằng ánh mắt kỳ lạ, thậm chí có không ít người còn công khai chỉ chỉ trỏ trỏ cô, lúc này mới sực nhớ ra, thời đại này vẫn còn vô cùng bảo thủ, vợ chồng son đi đường còn chẳng dám đi song song, ở trên đường chẳng cặp nào dám cầm tay, càng đừng nói đến chuyện cô trực tiếp bám trên người Trần Chính hôn lên mặt anh, chẳng trách cả khuôn mặt Trần Chính đều đỏ, lan đến tận cổ.

"Đi, về nhà." Trần Chính nói.

Dương Tịnh gật gật đầu.

Trần Chính đi phía trước, Dương Tịnh đi theo phía sau, hai người lấy xe máy, xe máy chạy đến nơi không có người, lúc này Dương Tịnh mới dám ôm eo Trần Chính, bằng không lại bị người ta chỉ trỏ nói này nói nọ, nói con dâu nhà Uông Lệ Mẫn vừa ngồi lên xe đàn ông liền ôm eo chặt cứng không biết xấu hổ.

Vì thế, lúc ngồi trên xe máy cùng Trần Chính biểu hiện vô cùng quy củ, khi có người đi đường đi qua, tay đều là nắm quần áo Trần Chính chứ không ôm anh.

Chỉ chốc lát sau, Trần Chính và Dương Tịnh đã về đến nhà.

Dương Tịnh từ trên xe máy bước xuống, Đô Đô đẩy cửa đi ra, lúc nhìn thấy Dương Tịnh thì ngay lập tức trở nên vui vẻ, khua tay múa chân không ngừng, miệng phát âm không rõ: "Mẹ, mẹ!"

"Là Trần Đô Đô nhà chúng ta phải không?" Dương Tịnh đứng tại chỗ làm mặt quỷ với cậu nhóc.

Đô Đô béo cười khanh khách, lộ ra chiếc răng nhỏ xíu, vui vẻ chạy về phía Dương Tịnh: "Mẹ, mẹ ơi!" Sau đó 'bạch' té ngã xuống đất, khi Đô Đô còn nhỏ, cậu nhóc rất hay khóc nhè, nhưng bây giờ cậu nhóc đã có thể tự đi lại, cái miệng nhỏ thường xuyên nói chuyện, mặc dù phát âm chẳng ai hiểu được và cũng không thích khóc nữa. Giống như bây giờ, mặc dù bị ngã nhưng không hề khóc, Dương Tịnh không chạy đến dìu khi thấy cậu ngã, chính cậu nhóc từ từ đứng dậy, vừa đứng vững lại té cái rầm, cái mông ngã phịch trên nền đất, lần này ngã còn đau hơn, Dương Tịnh không thể nhìn được nữa, vội vàng chạy đến ôm lấy Đô Đô, vừa mới được bế lên, Đô Đô đã đặt ngay bàn tay nhỏ bé của mình lên mặt Dương Tịnh, sau đó hôn một cái, cười khúc khích: "Mẹ, mẹ."

Dương Tịnh mỉm cười dịu dàng.

"Mẹ, mẹ." Đô Đô gọi luôn miệng.

"Mẹ đây, giỏi quá!" Dương Tịnh hôn hôn cậu, hỏi: "Anh với chị đâu rồi?"

"Học, học." Đô Đô chỉ tay ra ngoài cổng, nói: "Học."

"Anh với chị chưa đi học về sao?"

"..."

"Còn bà nội?"

Đô Đô chỉ tay vào phòng, nói: "Bà, bà."

"Bà nội ở trong phòng à."

"..."

"Ôi chao, con trai của mẹ thật là thông minh, cái gì cũng biết."

Đô Đô cười tươi khanh khách.

Dương Tịnh ôm Đô Đô vào trong nhà chính liền nhìn thấy mẹ Ngô đang nhỏ giọng nói chuyện với Uông Lệ Mẫn, Dương Tịnh nhớ rõ, mẹ Ngô là người giới thiệu đối tượng xem mắt cho Trần Kim Linh, Dương Tịnh ôm Đô Đô chào mẹ Ngô một tiếng, sau đó rời khỏi, cùng Trần Chính đi lên lầu hai.

Lúc ăn cơm, Dương Tịnh mới biết mẹ Ngô nói chuyện với Uông Lệ Mẫn về hôn sự của Trần Kim Linh, khi biết được tin này, trong lòng Dương Tịnh có chút mất mát nhưng cô vẫn hy vọng rằng Trần Kim Linh sẽ tìm được hạnh phúc cho mình.

Buổi tối, Dương Tịnh và Trần Chính ngồi dưới ánh đèn, hai người đang thảo luận về kế hoạch mở rộng siêu thị Đinh Đang. Phải mở rộng địa điểm, mặt hàng, nhân sự, vv.. Hiện tại hai người họ cũng tiết kiệm được một số tiền. Một khi mở rộng siêu thị thì họ không còn đủ tiền để mua ô tô.

"Không quan trọng, với tốc độ phát triển của đất nước như bây giờ, cũng với số tiền này chúng ta có thể mua được một chiếc xe tốt hơn trong hai năm tới." Dương Tịnh nói.

Trần Chính mỉm cười.

Hai người thảo luận được một lúc, khi nói đến chuyện kết hôn của Trần Kim Linh, họ tự nhiên nghĩ đến Dương Đông, người vẫn đang đi công tác.

Dương Tịnh nói: "Em muốn cùng anh Dương Đông đi xem một căn nhà."

Trần Chính ừ một tiếng.

"Em muốn mua tặng anh ấy. Bây giờ tiền mua nhà cũng không quá đắt."

"Được."

"Còn có." Dương Tịnh nói.

"Em nói đi."

"Anh Dương Đông đã cho em và Đinh Đinh Đang Đang quá nhiều, cũng rất tận tâm tận lực với siêu thị Đinh Đang. Em định sau này ngoài tiền lương bình thường của anh ấy, sẽ chia thêm 20% lợi nhuận của siêu thị." Dương Tịnh nói: "Anh thấy thế nào?"

Trần Chính quay đầu nhìn Dương Tịnh.

"Trên đời này, anh ấy chỉ còn em là người thân, vốn em còn nghĩ anh ấy và Kim Linh vẫn còn cơ hội, nhưng bây giờ Kim Linh sắp kết hôn, 'Đang Đang' cũng đã không còn nữa. Em muốn anh ấy có trong tay một ít tài sản, muốn anh ấy có cuộc sống tốt đẹp hơn một chút, không muốn nhìn anh ấy phải vất vả nữa, những nỗ lực mà anh ấy bỏ ra chắc chắn đáng giá 20% lợi nhuận."

Trần Chính nở nụ cười: "Hình như em có hiểu lầm gì với anh thì phải? Không cần phải giải thích nhiều như vậy? Cứ làm theo những gì em nói đi."

"Thật sao?" Dương Tịnh vui vẻ hỏi.

Trần Chính kéo Dương Tịnh qua, đặt lên môi cô một nụ hôn, nói: "Anh Dương Đông quả thật có thể chịu được cực khổ, hơn nữa rất tận tụy với công việc của siêu thị, không cần em nói, anh cũng đã tính đến chuyện này."

"Cảm ơn anh." Dương Tịnh nói.

"Như em đã nói, trên đời này anh ấy chỉ còn mình em, anh với em là một, đương nhiên cũng sẽ đối xử tốt với anh ấy."

Dương Tịnh mỉm cười.

Một tiếng 'rầm', Dương Tịnh và Trần Chính quay đầu nhìn sang nơi phát ra âm thanh, Đô Đô tay ôm bình sữa ngã xuống đất, nhưng lần này cậu nhóc không bò dậy nữa mà vẫn tiếp tục ngồi luôn dưới đất, miệng ngậm bình sữa uống.

"Đô Đô, sao em còn ngồi dưới đất, mau đứng lên, nền đất rất lạnh." Đinh Đinh cũng nghe thấy tiếng động liền chạy ngay tới.

"Khongg." Đô Đô ngồi vặn vẹo thân hình, tỏ vẻ không muốn đứng dậy.

"Trên nền đất rất lạnh!"

"Không, lạnh,"

"Đứng lên!" Đinh Đinh dậm chân, nói: "Bị ốm bây giờ."

"Không, ốm,"

"Thật là.. thật là khiến người khác lo lắng mà." Đinh Đinh khom lưng ôm Đô Đô, Đô Đô a a giãy giụa, cuối cùng vẫn bị Đinh Đinh kiên trì ôm ngồi trên ghế, nói: "Được rồi, em ngồi ở chỗ này uống sữa, anh mặc kệ em đấy."

Đinh Đinh quay đầu đi vào phòng, tiểu Đô Đô tay béo ôm bình sữa ngồi trên ghế từ từ uống, quay đầu nhìn anh trai, thấy anh trai rời đi thì cậu nhóc liền leo xuống khỏi ghế, lảo đảo lắc lư đi theo anh, vừa mới bước vào phòng liền nghe Đinh Đinh lớn tiếng: "Đô Đô béo! Em có thể đừng ôm bình sữa mà chạy loạn nữa được không, lại té ngã bây giờ? Em nhìn mặt em xem có lành lặn xíu nào không hả!"

"Có màa." Đô Đô vẫn kiên cường phản đối.

"Vậy sao em không dám nhìn mặt mình trong gương?"

"Anh ơi, đừng mắng em trai, em trai còn nhỏ mà." Đang Đang dịu dàng nói: "Tiểu Đô Đô của chị, sau này em phải nghe lời anh trai, anh trai rất yêu thương chúng ta."

"Đúng là khó khăn cho Đinh Đinh nhà chúng ta rồi." Dương Tịnh cười lên tiếng.

Trần Chính cũng cười: "Cũng may Đang Đang và Đô Đô đều biết thương Đinh Đinh, bằng không anh trai Đinh Đinh sẽ mệt mỏi lắm."

Dương Tịnh như suy tư gì đó: "Em phải thay đổi cách giáo dục Đô Đô, khiến cho Đô Đô càng yêu thương và nghe lời anh trai mới được, Đinh Đinh chịu khổ cùng em nhiều rồi, không thể chuyện gì cũng đều là anh trai chịu, Đô Đô cũng phải học để trở thành một tiểu nam tử hán độc lập."

Trần Chính: "..."

Ngày hôm sau, Trần Chính và Dương Tịnh đi đến siêu thị Đinh Đang, vừa hay Dương Đông cũng mới công tác trở về, Dương Tịnh đang muốn đến nói chuyện với Dương Đông việc mua nhà, nhân viên mới của bộ phận tài vụ bưng một cốc nước nóng đến, nói: "Dương Đông, anh uống chút nước đi."

Dương Đông nói tiếng cảm ơn.

Dương Tịnh ngẩn người, nhìn về phía nhân viên kế toán, hỏi: "Có một ly à, chị không có sao?" Dù gì cô cũng là bà chủ mà.

Nhân viên kế toán ngẩn ra, khuôn mặt ngay lập tức đỏ bừng.