Chương 7: Cơ hội làm việc

Chương 7: Cơ hội làm việc

"Tìm con sao?" Dương Tịnh hỏi.

"Không sai, là chuyện lúc ở Huyện thành chúng ta đã nói với nhau, đừng nói với chú là quên đó chứ?" Chú Trương cười hỏi lại.

Dương Tịnh lúc này mới nhớ tới, buổi sáng lúc cô đi bán trứng ở Huyện thành có gặp chú Trương, chú ấy muốn cô đến chỗ chú ấy tính toán sổ sách, một tháng 30 đồng tiền công, cô lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, không đồng ý cũng không từ chối, chú Trương nói mấy ngày sau sẽ đến xin phép Hàn Thục Cầm giúp cô, thế mà buổi chiều đã tới luôn.

"Quên rồi hả?" Chú Trương hỏi lại.

"Không quên, không quên." Dương Tịnh cười nói.

Chú Trương hỏi tiếp: "Con thấy thế nào? Suy nghĩ xong chưa? À mà chị dâu đâu rồi?" Chị dâu ý chỉ Hàn Thục Cầm.

Dương Tịnh trầm tư một lát, mở miệng nói: "Chú Trương, con nghĩ xong rồi, không cần hỏi mẹ con đâu. Khoảng hai ba ngày nữa con sẽ tới chỗ chú làm."

"Thật sao?" chú Trương vui mừng không thôi, đầu năm nay tìm một cô gái tính sổ sách không phải dễ, đặc biệt một hai rõ ràng, không hề tham lam như Dương Tịnh lại càng khó kiếm, cho nên ông gấp gáp không chờ nổi phải mời Dương Tịnh về làm cho mình, chỉ sợ chậm chân một chút sẽ có người khác cướp đi mất, Dương Tịnh tự mình quyết định, là một người có chính kiến riêng khiến ông càng thêm khẳng định mình chọn không lầm người.

"Thật ạ." Dương Tịnh mỉm cười đáp.

Chú Trương khuôn mặt vui vẻ, có chút kích động: "Thế con định khi nào sẽ bắt đầu làm việc?"

Dương Tịnh nghĩ nghĩ, nói: "Chú Trương, không thì chú cứ đưa cho con địa chỉ chỗ chú, con còn vài việc trong nhà cần giải quyết, khoảng chừng bốn ngày, khi xong việc con sẽ tự mình tới tìm chú, chú thấy sao?"

"Thành giao." Chú Trương cao hứng còn không kịp.

Dương Tịnh cười nói: "Vậy quyết định như thế đi ạ."

Chú Trương vui vẻ không thôi, ngay sau đó tay xách ra một bao đường đỏ cùng một bao kẹo sữa đưa cho Dương Tịnh, nói là cho mấy đứa nhỏ ăn.

Dương Tịnh liên tục từ chối.

Cuối cùng chú Trương nói: "Coi kìa, cứ xem chú là người lớn trong nhà, đến thăm mấy đứa cháu mà không mang quà thì sao được, phải không?"

Dương Tịnh lúc này mới dám nhận, vốn định mời chú Trương ngồi thêm chút nữa, nhưng chú ấy còn có việc bận nên cũng đành thôi.

Chú Trương vừa đi.

Dương Tịnh cúi đầu nhìn Đinh Đinh và Đang Đang.

Hai đứa ngẩng khuôn mặt nhỏ, thẳng tắp mà nhìn Dương Tịnh, sau đó ánh mắt đồng loạt nhìn vào tay đang cầm bao kẹo sữa của cô với vẻ mặt thèm thuồng.

"Muốn ăn sao?" Dương Tịnh hỏi.

Đôi mắt cả hai đồng thời sáng lên, liên tục gật đầu: "Dạ muốn."

"Vậy được." Dương Tịnh ngồi xuống ghế, duỗi tay bóc kẹo sữa.

"Mẹ, có thể ăn sao?"

"Đúng vậy, có thể ăn."

"Nhưng mà mợ tức giận thì phải làm sao?"

"Không sao cả, đây là của chúng ta, muốn ăn liền ăn." Dương Tịnh bóc vỏ hai viên kẹo sữa, bỏ vào miệng Đinh Đinh và Đang Đang, hai đứa nhỏ nếm được vị ngọt của kẹo liền phấn khích, vui vẻ mà nhảy lên: "Mẹ ơi, ngon lắm, mẹ cũng ăn đi, mẹ cũng ăn đi."

Dương Tịnh cả ngày nay chưa có gì vào bụng, đói đến hoa cả mắt, lúc này cũng bóc một viên bỏ vào miệng, tinh thần cũng tốt lên không ít.

Đinh Đinh dường như luyến tiếc kẹo sữa đường, lấy viên kẹo đang ngậm trong miệng ra, rồi đặt vào lại, cứ sợ ngậm trong miệng sẽ nhanh chóng tan hết, sau đó cao hứng mà ghé vào người Dương Tịnh thì thầm: "Mẹ ơi, con hạnh phúc quá!"

"Ăn một viên kẹo liền thấy hạnh phúc?"

"Dạ. Mẹ ơi, mẹ mau đem kẹo giấu đi, đừng để bà ngoại và mợ nhìn thấy, nếu không sẽ không cho chúng ta ăn nữa."

"Bọn họ thường xuyên không cho các con ăn sao?" Dương Tịnh hỏi.

Đang Đang nói tiếp: "Mợ chỉ cho con và anh trai hai cái bánh bao, húp nửa chén cháo, nói là bởi vì chúng ta ăn quá nhiều nên làm cho mợ nghèo, rồi nói sẽ đuổi bọn con đi, đuổi luôn cả mẹ nữa."

"Cho nên các con không dám ăn nhiều?" Dương Tịnh hỏi.

Đinh Đinh, Đang Đang gật đầu: "Dạ."

Dương Tịnh duỗi tay xoa đầu hai đứa nhỏ, hai đứa vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, bởi vì không có bố bảo vệ, mẹ lại nhu nhược, ăn nhờ ở đậu, mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng mà sống, cẩn thận, dè dặt, trong khi mới là đứa trẻ ba tuổi, Dương Tịnh tim nhói lên, cảm thấy vô cùng đau lòng, sau đó cười nói: "Nói cho các con một tin tốt."

"Tin tốt gì vậy ạ?" Đinh Đinh hỏi.

"Mẹ có việc làm rồi."

"Mẹ, việc làm là gì ạ?" Đang Đang hỏi.

"Có việc làm chính là có thể kiếm ra tiền, kiếm được tiền thì sẽ mua được rất nhiều đồ ăn ngon, đều mua cho các con, có vui không?"

Cả hai đồng thanh kêu lên: "Dạ vui lắm ạ."

"Con cũng muốn làm việc." Đinh Đinh nói.

"Con cũng muốn." Đang Đang cũng đáp theo anh.

"Ngoan quá." Dương Tịnh lại sờ đầu hai đứa nhỏ, đứng dậy đem kẹo sữa và đường đỏ cất đi, sau đó đi vào nhà bếp, Đinh Đinh Đang Đang bám theo Dương Tịnh như hai cái đuôi nhỏ, miệng đầy mùi sữa nói chuyện cùng cô.

Bây giờ Dương Tịnh vô cùng đói bụng, uống một ly nước lại càng thêm đói, sau đó cô đi vào nhà chính, xoay người đi qua cửa hông, liền nhìn thấy một căn nhà kề, bên trong có một thùng lớn đựng lúa mạch, bên cạnh còn có bao bột mì và mấy chục quả trứng gà.

"Đúng là có tiền." Đinh Đinh cảm khái nói với Dương Tịnh, thật không nghĩ tới Tôn Đại Hồng lại giấu không ít đồ.

Dương Tịnh cười hỏi: "Đinh Đinh Đang Đang, tối nay chúng ta sẽ ăn mì sợi, được không?" Dương Tịnh kỳ thật không phải là người biết nấu ăn, nhưng từ nhỏ đã rất ăn mì sợi, bởi vì bố mẹ thường xuyên đi công tác nên cô sống cùng bà ngoại, bà hay làm mấy món mì cho cô, cô cũng học được cách cán sợi mì bằng bột, kỹ năng cán bột không tồi, và đây cũng là món duy nhất cô tự tin có thể làm được.

Đinh Đinh Đang Đang dù sao cũng là trẻ con, vừa nghe sẽ được ăn liền vui vẻ không thôi, lúc cô cán bột thì hai cái đầu nhỏ lúi cúi đi nhóm lửa.

Bếp lò trông cũng khá giống bếp điện từ, Dương Tịnh còn nhớ rõ, khi cô sống cùng bà ngoại, mười mấy tuổi mới biết nhóm lửa.

Dương Tịnh nhịn không được kinh ngạc, hai đứa nhỏ chỉ mới ba tuổi, kỹ năng sinh hoạt đúng là không thể khinh thường.

"Mẹ ơi, nhanh lên, nồi đã nóng rồi, có thể nấu rồi đó." Đinh Đinh thúc giục.

"Mẹ ơi, nhanh lên." Đang Đang mềm mại nói.

Dương Tịnh cười nói: "Được rồi."

Chỉ chốc lác, một nồi mì sợi trứng gà cùng rau xanh đã hoàn thành, thơm ngào ngạc, trông cũng cực kì đẹp mắt.

Ba mẹ con đã sớm đói, bụng lúc này đã kêu vang, ba người đợi không được mà nuốt nước miếng, mỗi người một bát đặt lên bàn, xì xụp bắt đầu ăn.

Đinh Đinh Đang Đang dùng đũa chưa tốt, nhưng không thể cản trở được tốc độ ăn mì của hai đứa, Dương Tịnh bật cười, hai đứa trông cực kì đáng yêu, hoàn toàn không kén ăn.

"Hai đứa ăn no chưa?" Dương Tịnh trán đổ mồ hôi nhìn về phía Đinh Đinh và Đang Đang hỏi.

"No ạ." Cả hai ợ một tiếng.

Dương Tịnh cười rộ lên: "Vậy chính là no rồi."

Lúc này trời cũng đã tối đen, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng còn chưa thấy trở về, Dương Tịnh đứng trong sân một lát, sau đó cùng Đinh Đinh Đang Đang lùa vịt vào chuồng, tiếp theo nấu một nồi nước ấm tắm cho hai đứa nhỏ, cô cũng tắm rửa sạch sẽ.

Hai đứa đúng là khiến người ta yêu thương, vô cùng ngoan ngoãn, tắm rửa sạch sẽ xong liền lên giường nằm, không khóc không nháo, cùng Dương Tịnh nói chuyện.

"Mẹ, quần áo đều phải đem giặt sạch sẽ sao?" Đinh Đinh nhọc lòng hỏi, Đinh Đinh Đang Đang giống như chỉ có một bộ quần áo, buổi tối tắm xong phải giặt, bằng không sáng hôm sau sẽ phải mặc lại quần áo bẩn. Chuyện này là Đinh Đinh nói cho Dương Tịnh, Dương Tịnh đúng là không tìm thấy quần áo khác ở trong phòng, hoặc là nói mẹ con Dương Tịnh không có nhiều quần áo, cô cũng không có nhiều quần áσ ɭóŧ.

Dương Tịnh nói: "Đúng vậy, phải giặt sạch sẽ."

"Mẹ, mẹ thật lợi hại!" Đinh Đinh nói.

"Mẹ, mẹ vô cùng vô cùng giỏi luôn." Đang Đang nói.

Dương Tịnh cũng đã quen với những lời khen của hai đứa nhỏ ba tuổi này, cười nói: "Cảm ơn."

Cả hai đáp lại: "Không cần khách khí."

"Nào ngủ thôi."

"Mẹ ngủ ngon." Đinh Đinh dịu dàng nói.

Đang Đang cũng học theo: "Mẹ ngủ ngon, anh trai ngủ ngon."

Dương Tịnh cười, thoạt nhìn là biết Dương Tịnh thật vô cùng yêu thương hai đứa nhỏ, cô cúi người hôn lên hai gương mặt nhỏ, mỗi người một cái.

Đinh Đinh, Đang Đang đồng thời hôn lại Dương Tịnh.

Dương Tịnh trong lòng mềm như kẹo bông gòn ngọt ngào, cười hỏi: "Có thể ngủ rồi."

"Dạ." Hai đứa nhỏ vô cùng ăn ý mà đáp, đồng thời nhắm mắt lại, vài giây sau đã ngủ say, Dương Tịnh ngay sau đó cũng lên giường nằm, vừa mới nằm xuống thì cô cảm giác như toàn thân đều đau.

Một ngày, cô mới đến đây có một ngày thôi, so với nửa tháng tăng ca còn cảm thấy mệt hơn, hơn nữa tất cả mọi chuyện đều vô cùng khó tin, cứ như nằm mơ vậy.

Đầu tiên là cô có hai đứa con, hai đứa vừa ngoan ngoãn lại còn thông minh, cũng không biết bố của bọn trẻ rốt cuộc là ai.

Tiếp theo là người chị dâu xấu bụng, lòng dạ hẹp hòi, đối với cô tràn đầy ác ý.

Cuối cùng là mẹ ruột, có vẻ như thiên vị chị dâu.

* * * Đúng là quá vớ vẩn.

Dương Tịnh lúc này hy vọng đây chỉ là giấc mộng, sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy là có thể trở lại như cũ, dù có tăng ca thêm nửa tháng cô cũng đồng ý.

Cô nhắm mắt lại, trong lòng cầu khẩn hãy mau tỉnh mộng, mở mắt ra là thấy được mẹ mình, trên bàn sẽ là một nồi thịt kho tàu, mì vịt, trứng xào ớt thơm ngon đang chờ mình ăn, bạn thân thì lái xe đợi dưới lầu, chở cô đi hóng gió, uống rượu, ca hát.

Dương Tịnh mơ màng nghĩ, cơn buồn ngủ theo đó mà đến, chỉ là cô vừa mới chợp mắt, chưa đến mười phút, thì ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai: "Dương Tịnh!"

Dương Tịnh bị dọa giật mình ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh, vẫn là căn nhà tranh chật chội cũ nát, cũng không có trở về thế kỉ 21, Dương Tịnh ngồi trên giường bần thần.

"Dương Tịnh!" Lại là một tiếng thét chói tai vang lên.

Dương Tịnh quay đầu nhìn, Đinh Đinh Đang Đang ngủ say cũng bị dọa run lên, nhưng không tỉnh, cô đắp chăn lên người chúng, sau đó xuống giường, mở cửa nhà tranh ra, ngẩng đầu nhìn Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, hai người bọn họ rốt cuộc cũng trở về, khuôn mặt đen như đít nồi đứng ở cửa phòng bếp. Trong bếp có ánh lửa hắc lên, làm cho hai cái bóng càng thêm quỷ dị, cực kỳ dọa người.