Chương 8: Rời khỏi nhà

Chương 8: Rời khỏi nhà

Dương Tịnh thầm kêu thật phiền, cô quay lại khép cánh cửa để tránh cho tiếng gầm oang oang của hai người họ làm Đinh Đinh, Đang Đang tỉnh giấc.

"Dương Tịnh, mày cút ra đây cho tao!" Tôn Đại Hồng quát lớn.

Dương Tịnh còn chưa đi đến cửa nhà bếp, Tôn Đại Hồng đã tiến lên một bước, chỉ vào nồi mì sợi, nổi giận đùng đùng hỏi: "Tao hỏi mày, mì sợi trong nồi là do mày nấu?"

Dương Tịnh liếc mắt nhìn chiếc nồi rồi trả lời: "Phải, là tôi nấu, còn cố ý để phần hai bát cho các người."

Tôn Đại Hồng cắn răng hỏi tiếp: "Trứng gà cũng là mày ăn?"

Dương Tịnh: "Phải."

Tôn Đại Hồng cơ hồ muốn đem hàm răng cắn nát: "Củi cũng là do mày đốt?"

Dương Tịnh: "Đúng vậy."

Tôn Đại Hồng vừa nghe xong, đột nhiên quay đầu, tức giận ngập trời mà chỉ vào Dương Tịnh, đối mặt với Hàn Thục Cầm nói: "Mẹ, mẹ nghe thấy chưa? Lúc con không có ở nhà, nó liền đem hết đồ của con ra nấu cho hai đứa con h, hai đứa con của nó!" Cô ta không dám nói 'con hoang': "Chuyện này về sau sẽ còn tiếp diễn cho coi!"

Hàn Thục Cầm từ ủy ban thôn đã vô cùng hận Dương Tịnh, về đến nhà lại thêm chuyện này càng khiến lửa giận trong lòng bà ta bộc phát, chỉ thẳng vào mặt Dương Tịnh nói: "Dương Tịnh, mày, mau xin lỗi chị dâu! Nói sẽ bồi thường mì sợi và trứng gà lại cho nó! Nhanh!"

Xin lỗi? Bồi thường?

Dương Tịnh cũng giật mình, Tôn Đại Hồng đánh chửi mẹ con cô thì không cần xin lỗi, cô ăn một chút mì sợi lại bị bắt xin lỗi cùng bồi thường, nhà này là đang chọc cười cô sao?

"Có nghe thấy không?" Hàn Thục Cầm cất cao âm thanh.

Dương Tịnh bị Hàn Thục Cầm chọc cho cười.

"Mày, mày cười cái gì?" Hàn Thục Cầm xụ mặt hỏi.

Dương Tịnh hỏi lại: "Mẹ, Lý chủ nhiệm không dặn Tôn Đại Hồng phải xin lỗi sao? Lý chủ nhiệm không dặn chị ta phải bồi thường cho con mười cân bột mì, mười quả trứng gà sao? Sao không thấy hai người nhắc đến, ngược lại còn bắt con bồi thường?"

Hàn Thục Cầm cùng Tôn Đại Hồng sửng sốt, Lý chủ nhiệm giáo huấn Tôn Đại Hồng, bắt cô ta phải bồi thường mười cân bột mì, mười quả trứng gà cho Dương Tịnh, sao Dương Tịnh lại biết chuyện này?

Dương Tịnh cười nói: "Chị dâu, Lý chủ nhiệm không nói là về đến nhà phải bồi thường ngay cho tôi sao? Hay chị muốn bỏ ngoài tai mà không nghe chỉ thị?

Tôn Đại Hồng sắc mặt khó coi.

Hàn Thục Cầm hung hăng trợn mắt mà nói:" Mày đừng tưởng bở! Dương Tịnh, tao nói cho mày biết, mày ăn ở đây, uống ở đây, bây giờ còn muốn lấy đồ, không có cửa đâu! Mày còn dám đến Ủy ban thôn tố cáo, thì cuốn gói cút khỏi đây! "

Dương Tịnh:" Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con sao? "

Hàn Thục Cầm nghẹn họng.

Tôn Đại Hồng từ trước tới giờ không nghĩ tới Dương Tịnh lại biết cách ăn nói như vậy.

Sắc mặt Dương Tịnh lạnh lùng, nhìn về phía Tôn Đại Hồng, mở miệng nói:" Tôn Đại Hồng, tôi cho chị năm phút, đem mười cân bột mì và mười quả trứng gà mang ra đây, một lạng cũng không được thiếu. Bằng không, có tin không, tôi sẽ khiến chị phải vào trại lao động cải tạo! "

Tôn Đại Hồng toàn thân run lên.

" Dương Tịnh! "Hàn Thục Cầm kêu lớn:" Sao mày dám.. "

" Tôi dám đó! "Lúc này cô thật sự nổi giận, mới đầu cô còn cho rằng Hàn Thục Cầm là người tốt, kết quả thì sao, vừa rồi khi tìm quần áo cho Đinh Đinh Đang Đang thì nhìn thấy một quyển nhật ký đã ố vàng, vốn tưởng từ nhật ký sẽ tìm ra được thông tin gì đó của bố tụi nhỏ, nhưng không có, chỉ có những dòng chữ kể ra sự ức hϊếp khi dễ của Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đã làm với ba mẹ con Dương Tịnh thật, nào là trời chưa sáng đã phải dậy gánh nước tưới rau, còn phải ra bờ sông trồng lúa mạch, chưa có bữa nào no, Đinh Đinh Đang Đang còn nhỏ như vậy cũng bị bắt làm việc, làm không tốt liền bị bọn họ đánh mắng không thương tiếc, trong nhà có thịt cá cũng chưa từng ăn qua, đều bị Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng giấu ăn một mình.

Trong nhật ký nhắc đến vô số lần, việc Hàn Thục Cầm hỏi Dương Tịch sao lúc cha cô chết không cùng đi chết luôn đi, dẫn theo Đinh Đinh Đang Đang mà chết quách hết đi.

Phải có bao nhiêu thù hận thì mới có thể thốt ra những lời như vậy?

Lúc này Dương Tịnh cũng không hề bớt giận, chỉ thẳng vào Tôn Đại Hồng nói:" Chị còn không định mang đồ ra đây! "

Tôn Đại Hồng bị khí thế của Dương Tịnh làm cho hoảng sợ, không tự chủ được khi đứng trước mặt Dương Tịnh cảm thấy thấp hơn một bậc.

Hàn Thục Cầm cũng bị sự bùng nổ của Dương Tịnh dọa sợ.

" Chị còn muốn vào Ủy ban thôn lần nữa sao? "

Tôn Đại Hồng không muốn, không muốn lại bị Lý chủ nhiệm giáo huấn lần nữa, càng không muốn về sau quốc gia có chỗ tốt cũng không có phần của cô ta, Lý chủ nhiệm cũng đã nói với cô ta khi về đến nhà phải xin lỗi Dương Tịnh ngay, còn phải bồi thường bột mì và trứng gà, vì thế cô ta không dám chần chờ, xoay người vào nhà chính, chỉ chốc lát xách theo một cái túi đi ra.

Dương Tịnh tiến về phía Tôn Đại Hồng.

" Dương tịnh, mày muốn làm gì? "Hàn Thục Cầm hỏi.

Dương Tịnh cũng không thèm để ý, đi đến trước mặt Tôn Đại Hồng, một phen giật lấy cái túi, quay người đi theo hướng nhà tranh.

" Dương Tịnh! "Hàn Thục Cầm kêu một tiếng, Dương Tịnh bỏ ngoài tai, bà ta liền tức giận nói lớn:" Phản, phản! Phản rồi phản rồi! Dương Tịnh, ngày mai mày nhanh chóng cút ra khỏi nhà tao! "

" Được, ngày mai tôi sẽ đi, tạm biệt. "Dương Tịnh quay đầu nhẹ nhàng cười, sau đó lập tức vào nhà tranh.

" Mày dọa tao chắc! Nhìn bộ dạng vô năng của mày, rời khỏi nhà này để xem mày sống nổi không? "Hàn Thục Cầm ở bên ngoài kêu to, Tôn Đại Hồng cũng phụ họa theo, nhất trí khẳng định Dương Tịnh sẽ không có gan rời khỏi nhà này.

Dương Tịnh tiến vào nhà tranh, đóng cửa lại, đặt túi bột mì và trứng gà lên bàn, tiếp đó đến nằm bên cạnh Đinh Đinh Đang Đang, mặc kệ hai người bên ngoài kia có la hét thế nào, cô cũng không để ý đến nữa.

Rời khỏi nhà này thì không thể sống? Để rồi xem.

" Mẹ. "Đột nhiên nghe thấy giọt nói nhỏ.

Dương Tịnh quay đầu xem, liền thấy Đinh Đinh xoay thân hình nho nhỏ ghé lên người mình, tựa hồ nói mớ:" Mẹ ơi, trứng gà ngon lắm, mẹ cũng ăn đi. "

Dương Tịnh" Xì "một tiếng cười, xoa nhẹ lên khôn mặt Đinh Đinh, cái chân ngắn nhỏ gác lên người cô mà ngủ. Sau một màn tranh cãi ầm ĩ với Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng khiến cô ngủ không được.

Nằm trên giường suy nghĩ, nếu đã không thể quay về thế kỉ 21, vậy thì cố gắng sống tốt ở thế giới này vậy.

Trước tiên là rời khỏi nhà này, không còn phải bị bắt làm việc cả ngày cả đêm, cũng không còn bị ngược đãi nữa. Sau đó đến chỗ chú Trương làm việc, tiếp theo là tìm bố của Đinh Đinh Đang Đang, nếu hắn không cần con thì ít nhất cũng phải chu cấp tiền nuôi hai đứa bé, cuối cùng.. Cuối cùng.. Còn chưa nghĩ ra thì cô đã mệt nhắm mắt, nặng nề ngủ.

Ngày hôm sau, khi tia nắng vừa nhô lên trên đường chân trời, Dương Tịnh đã lục đυ.c thu dọn hành lý, xoa mặt Đinh Đinh Đang Đang, ôn như gọi:" Đinh Đinh, Đang Đang, dậy thôi, rời giường nào. "

Hai đứa ngủ say sưa, Dương Tịnh xoa mặt không tỉnh, vì thế duỗi tay vỗ nhẹ lên mặt Đinh Đinh:" Đinh Đinh, Đinh Đinh, dậy thôi. "

Đinh Đinh chậm rãi mở mắt, giọng còn ngáy ngủ hỏi:" Mẹ, phải làm việc rồi sao? "

Cậu nhóc theo bản năng liền cho rằng mình phải rời giường làm việc, rốt cuộc nhà này đã làm gì với bọn nhỏ vậy? Dương Tịnh ôn nhu nói:" Không phải, là mẹ muốn mang con đi, có muốn đi cùng mẹ không? "

" Có, mẹ đi chỗ nào, con liền đi chỗ đó. "

" Ngoan, mau đánh thức em gái con dậy đi. "Dương Tịnh nói.

" Dạ. "Đinh Đinh xoay người đẩy đẩy Đang Đang:" Em gái, em gái, Đang Đang, dậy thôi. "

Tối qua Dương Tịnh đã đem quần áo của cả hai giặt sạch, bây giờ trời còn chưa sáng, quần áo cũng chưa kịp khô, bên ngoài có chút lạnh, vì vậy cô đã cho hai đứa nhỏ mặc quần áo mùa thu.

Dương Tịnh ngồi xổm xuống, nhìn Đinh Đinh Đang Đang vẫn còn buồn ngủ, hỏi:" Hai bảo bối, chưa tỉnh sao?

Cả hai đồng thanh đáp: "Tỉnh rồi ạ."

Dương Tịnh bóc hai viên kẹo sữa, bỏ vào miệng hai đứa nhỏ: "Lát nữa, nhớ im lặng biết không?"

"Mẹ, vì sao?" Đinh Đinh miệng ngậm kẹo hỏi.

"Bởi vì mẹ muốn mang các con đi, nếu bị bà ngoại và mợ phát hiện, họ sẽ không cho chúng ta đi." Dương Tịnh nói, Dương Tịnh chán ghét cảnh Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng náo loạn ầm ĩ, hoặc là ở trước mặt Đinh Đinh Đang Đang nói những lời người lớn không nên nói, sợ sẽ để lại bóng ma trong lòng bọn trẻ.

"Bởi vì khi chúng ta đi rồi, sẽ không còn ai làm việc họ nữa." Đinh Đinh nói.

Dương Tịnh cười dựng ngón tay cái: "Đinh Đinh thông minh."

Đinh Đinh hì hì cười.

Đang Đang mềm mại mà nói: "Mẹ, con sẽ không ồn ào, con là bé ngoan."

Dương Tịnh sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Đang Đang: "Đúng vậy, Đang Đang là ngoan nhất."

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Dương Tịnh nói.

"Dạ." Đinh Đinh, Đang Đang gật đầu.

Ba mẹ con Dương Tịnh thật đồ đạt ít đến đáng thương, Dương Tịnh thu dọn hết đồ bỏ vào hành lí, rất nhanh đã hết, lại còn rất nhẹ.

Lúc này, phía đông đã có vệt sáng, nhưng trăng non vẫn treo như cũ, vài ngôi sao cô tịch, bốn phía vẫn tối đen như mực.

"Mẹ ơi." Đang Đang kêu lên một tiếng.

Đinh Đinh vội "Xuỵt", sợ Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng nghe được.

Dương Tịnh cười một cái, một tay cầm hành lý, một tay cầm lấy tay nhỏ của Đang Đang, tay Đang Đang thì nắm lấy tay nhỏ của Đinh Đinh mà kéo theo. Ba đôi chân nhẹ nhàng đi ra phía cổng, mặc dù đi rất nhẹ nhàng nhưng vẫn kinh động đến vịt trong sân, vịt cứ "quạc quạc" kêu, làm Dương Tịnh hoảng sợ, sợ sẽ khiến Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng tỉnh dậy lại muốn chửi bới, cũng may phía nhà chính và gian nhà tranh không hề có động tĩnh.

Dương Tịnh chậm rãi mở cổng, nhìn lại phía sân một lần nữa, dắt Đinh Đinh Đang Đang men theo con đường nhỏ liền đẩy nhanh bước chân hơn.

Đinh Đinh, Đang Đang bước chân nhỏ chạy lên, hoàn toàn xem Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng là rắn độc mãnh thú.

"Được rồi, đừng chạy nữa." Dương Tịnh thả chậm bước chân.

Đinh Đinh Đang Đang chỉ lo ăn kẹo sữa, chờ đến lúc ăn xong, Đinh Đinh mới hỏi: "Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?"

Dương Tịnh trả lời: "Chúng ta đi Huyện thành."

"Dạ." Chỉ cần ở bên Dương Tịnh, dù đi đến chỗ nào chúng cũng nguyện ý.

Chỉ là, Dương Tịnh đột nhiên nghĩ đến, đường đến Huyện thành xa như vậy, làm sao để mang Đinh Đinh, Đang Đang đi đây? Hai đứa còn quá nhỏ để đi đường xa. Dương Tịnh nghĩ đến việc tới chỗ ủy ban thôn, nhưng trời còn chưa sáng, hơn nữa bởi vì là buổi sáng, sương còn đọng trong không khí, lỡ hai đứa sinh bệnh thì phải làm sao?

"Mẹ, chỗ này là Ủy ban thôn." Đinh Đinh nói.

Dương Tịnh: "Đúng vậy, đây là Ủy ban thôn."

Dương Tịnh tự hỏi, mang theo hai đứa nhỏ đến Huyện thành đã khó, lại còn phải mang đến chỗ chú Trương, như vậy có khó quá không? Chính vào lúc không biết phải làm sao, thì cổng ủy ban thôn có một bóng người cao lớn đẩy xe đạp đi ra, lúc này bầu trời cũng đã ló dạng, ánh sáng chiếu xuống, cô nhìn thấy rõ người đó, là cảnh sát Trần.