Chương 2: Cây muốn lặng mà gió điên cuồng

Về đến nhà, hắn lăn đùng ra giường, ngáp ngắn ngáp dài, dạy cô bé này quả là tốn nhiều năng lượng đáo để, đang thiu thiu chìm vào giấc ngủ thì có một giọng nói lanh lảnh gọi to:

"Anh Hoàng ơi, em về rồi này"

"Em nào?" _ Hắn giật mình, mồm lẩm bẩm.

"Anh quên em rồi à?" _ Cô bé phụng phịu giận dỗi.

Hắn nhìn về phía cô gái mặc váy lụa đứng gần cửa ra vào, bóng dáng mảnh khảnh nép vào thành cửa, đôi mắt nũng nịu như mèo con nhìn hắn.

"Kim Trà? Là em hả?"

Bố mẹ hắn và bố mẹ Kim Trà là bạn thân, cũng là bạn làm ăn. Vì thường xuyên bận bịu công việc nên hồi nhỏ bố mẹ hay gửi Trà ở nhà hắn. Hai người chơi thân từ bé, có thể coi là thanh mai trúc mã cũng được. Hắn luôn quý mến cô như em gái ruột của mình, nhưng cách đây hai năm gia đình Kim Trà chuyển đi, bây giờ mới chịu về thăm thằng anh già này.

""Em nhớ anh lắm!""

Kim Trà nhẩy bổ lên người hắn, mặt áp vào ngực hắn mà dựa. Hắn cũng trìu mến xoa đầu cô, lòng thầm nghĩ đứa em gái này bao giờ mới lớn.

""À, điện thoại anh bỏ quên ở phòng khách, hồi nãy nó kêu, em mang lên cho anh này.""

Hắn nhận điện thoại từ tay Kim Trà, một dòng tin nhắn được gửi đến. Là nó, nó nói sáng mai muốn đi chơi với hắn, hắn reply đồng ý ngay.

"Lần này bố mẹ em ấy đưa Trà về đây ở một thời gian để giải quyết việc công ty, sáng mai con đưa em đi chơi nhé!"

Mẹ hắn từ đâu bước đến, bà dặn dò cẩn thận, Kim Trà không chỉ là khách quý mà còn giống như một thành viên của gia đình vậy. Vì chỉ có độc nhất một thằng con trai, nên bà rất muốn nhận Trà làm con gái nuôi, hoặc cũng có thể là... con dâu.

"Ơ... nhưng... con bận ..."

"Cứ vậy đi!"

Đang ấp úng từ chối thì mẹ hắn quyết luôn làm hắn á khẩu. Đành vậy thôi, mai đưa Kim Trà đi cùng với hắn.

Kim Trà ngồi bên cạnh hắn, nhếch môi cười nhẹ. Cô đã thấy dòng tin nhắn trong điện thoại của hắn, vì thế cô ngỏ ý với mẹ muốn đi đây đi đó chơi. Và dĩ nhiên bà không từ chối.

Cô đã trở về đây rồi, muốn tranh hắn với cô sao? Không thể đâu, mặc dù bây giờ hắn chưa thích cô, nhưng sau này thì sẽ, bởi cô luôn tin rằng:""Không có tình cảm trong sáng giữa nam và nữ"". Một ngày không xa, hắn sẽ rung động...

____________________________

Sáng sớm hôm sau, nó ngồi bần thần trên cái bập bênh của trẻ em đợi hắn. Người ta có câu, trong một cuộc hẹn đừng bao giờ để phái nữ phải chờ đợi. Đấy, thế mà có tên ngốc nào đó cho nó leo cây những 15 phút rồi.

Nó xin cái kẹo mυ"ŧ của một cậu bé gần đấy, đang mυ"ŧ chùn chụt thì thấy bóng dáng người thương phía xa xa. Nó vui mừng nhẩy chân sáo lại gần hắn, nhưng mà, ô hay, ai thế kia.

Mặt nó đơ ra nhìn cô gái đi cạnh hắn. Xinh, rất hợp với hắn, ra là cho nó leo cây để đi chơi với gái

"" Chào chị dâu!""

Kim Trà niềm nở tươi cười xoá tan nghi vấn trên mặt nó. Ôi thì ra là em gái hắn, lại còn gọi nó là chị dâu nữa, ngại quá đi mất. Nó cười tươi như nắng mùa hạ đáp lại Trà.

Ba người đi sâu vào trong công viên. Cuộc hẹn của hai người giờ trở thành ba người, nhưng được quen một cô gái dễ thương như Trà thì cũng rất vui.

Hắn đi xếp hàng mua vé, nay người đông chi chít, Kim Trà nhân cơ hội nói giọng mỉa mai :

" Tôi nói cho chị biết một bí mật, anh Hoàng với tôi là thanh mai trúc mã, chị nên rút lui đi thì hơn."

Nó đơ người cứng miệng, sao hồi nãy còn thân thiết thế mà giờ lại... Với cả hai người không phải anh em ruột sao?

"" Em... em...không phải là em gái Hoàng à?""

"" Dĩ nhiên, bởi vì tôi là vợ tương lai của anh ấy, những lời vừa nãy tôi nói chị nghe thủng chưa?""

Kim Trà kiêu kì nhìn nó, trông thì vừa béo vừa lùn, nom như con lợn sữa ấy, có tư cách gì mà ở cạnh hắn.

Nó đứng hình trước thái độ quay ngoắt của Kim Trà, nói khó nghe như vậy mà là em của nó chắc ăn đòn từ lâu rồi. Truyện này nó sẽ hỏi hắn cho rõ ràng. Nó quay người đi xuống bậc thang, không thèm chấp trẻ con, thế nhưng ""cây muốn lặng mà gió điên cuồng"".

"Đồ cứng đầu!"