Chương 3: Tôi ở lại đêm nay

""Đồ cứng đầu!""

Tính tiểu thư bộc phát, kim Trà đẩy nó, trượt chân, nó ngã từ trên bậc thang xuống.

Nó đau đớn nhìn xuống cổ chân, xương khớp ổn, dây chằng ổn, gân cũng ổn, nhưng phần da thì không ổn tí nào. Cổ chân nó tím bầm, xưng tấy, rơm rớm máu. Kim Trà đứng bên cạnh mặt mũi tái mét.

Cùng lúc đó hắn vừa mua vé xong đang chạy đến:

"Cậu......"

"Mình trượt ngã thôi, chúng ta đi"

Nó ngắt lời, để hắn không truy cứu Kim Trà, dù gì Trà cũng kém tuổi nó nên không hiểu truyện, lần này nó không chấp em ấy. Có điều nói là đi thôi, nhưng làm sao mà đi được, cổ chân nó càng lúc càng xưng to, xước xát trông đến sợ.

Mặt hắn nhăn lại không hài lòng:

"Đi? Đi kiểu gì? Đồ hậu đậu!"

Hắn quỳ một gối xuống ý bảo nó lên lưng. Nếu là bình thường thì nó lắc đầu từ chối nhưng bây giờ không lên thì bò chắc, thế là nó ngậm ngùi leo lên. Kim Trà tuy có chút ăn năn nhưng thấy hắn cõng nó thì chút ăn năn cũng bay sạch, chỉ còn lại một đống ghen tị. Hắn cõng nó, cái tư thế này quen quá, mùi hương của hắn len lỏi vào hơi thở, nó bất giác hỏi:

"Cậu đã từng cõng mình ở đâu rồi phải không?"

Bước chân hắn thoáng chững lại, rồi không kịp để nó nhận ra điều bất thường, hắn chối bay chối biến:

"Ảo game à đồ ngốc này?"

Nó bị hớ thì xấu hổ, ngay lập tức đánh trống lảng:

"Có nặng lắm không?"

Hắn nhếch nhẹ cánh môi cười tủm:

"Cậu nghĩ cậu nhẹ lắm hả?"

Ôi cái tên này, có miếng duyên nào chết liền. Hắn vừa tổn thương một đứa con gái mà mặt cứ tỉnh queo, nó xị mặt xuống, dù gì cũng là con gái, bị chê béo ai mà vui cho nổi.

"Đó là thằng khác sẽ nói vậy" _Hắn bẻ lái khiến nó ngã ngửa, mặt tò mò:

"Thế là cậu thì sẽ nói sao?"

"Ăn ít thôi"

"..."

...

Đến ghế đá gần đấy, hắn đặt nó xuống, rồi đi mua thuốc để băng chân cho nó, đi được nửa đường thì Kim Trà gọi đến, nhắc mới nhớ nhìn quanh không thấy Kim Trà đâu, lập tức bắt máy, giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên:

"Anh, em bị ngã rồi, anh mau đến đi"

Nãy giờ không để ý đến Kim Trà, lại để em ấy bị ngã , trong lòng hắn có chút có lỗi, hắn bật định vị lên tìm đến chỗ Kim Trà.

"Sao giờ anh mới tới, vì tránh xe nên em ngã trật chân rồi"

Kim Trà khóc thút thít trong lòng hắn, rõ ràng là kẻ ngốc cũng nhận ra Kim Trà không hề hấn gì, nhưng vì lo lắng nên hắn chẳng xem xét đưa Trà về mà quên mất nó đang đợi.

Ba mươi phút

Bốn mươi lăm phút

Rồi một tiếng trôi qua, trời bắt đầu đổ mưa, sau khi đưa Kim Trà về an toàn hắn chợt nhớ ra, đi thật nhanh đến công viên giải trí, nhưng nó đâu, nó đâu rồi, nó đau chân mà sao có thể đi đâu được cơ chứ.

Mưa bắt đầu nặng hạt, cơn mưa cuối mùa xối xả như thác. Mặc kệ mưa đổ ướt đẫm lên cơ thể, hắn vẫn chạy khắp nơi tìm nó, hắn gào lên:

"Cậu ở đâu? trả lời mình đi làm ơn"

Hắn sao thế này, hắn đang lo lắng à, kẻ lạnh lùng như hắn từ bao giờ lại biết lo lắng thế, cơn lạnh làm hắn run lên, cơn mưa trút xuống càng ngày càng mạnh, tất cả mọi người hối hả chạy tìm chỗ trú, chỉ có một tên ngốc vẫn đang dầm mưa.

*Ting ting*

Một tin nhắn được gửi đến:

""Phương (bạn thân nó) đến đón mình rồi, cậu đừng lo nhé"

Dòng tin nhắn như gỡ đi đá tảng nặng trĩu trong lòng hắn

Hắn liền đến nhà nó, từng giọt nước táp vào mặt hắn đau rát, nhưng so với hồi nãy thì bây giờ hắn đã yên tâm hơn nhiều rồi, nhìn thấy nó ngồi bên hiên nhà ngắm mưa, cổ chân đã được bôi thuốc cẩn thận, hắn bước đến xoa đầu nó:

""Tôi đã lo lắng lắm đấy!"

Thấy cơ thể hắn ướt như chuột mà nó không khỏi đau lòng. Lôi hắn vào trong nhà, rồi bắt hắn đi thay đồ ướt, mười phút sau, hắn bước ra với cơ thể quấn độc nhất chiếc khăn tắm, những giọt nước đua nhau lăn trên múi, nhân lúc nó còn đơ người hắn tiến đến, gương mặt gian xảo:

""Sao? Hớp hồn à?"

Trời ơi, cái gì vậy nè, nó hét toáng lên, chân giật lùi ra sau, hắn càng được nước lấn tới:

""Thích thì cứ sờ đi, ngại gì!"

Mặt nó đỏ bừng bừng, đầu thì lắc lia lịa nhưng trong lòng muốn chạm vào lắm, đang tính chạy đi thì bị hắn kéo lại, đầu nó va vào bộ ngực rắn chắc kia, hắn nhỏ giọng:

""Xin lỗi, xin lỗi vì để cậu chờ lâu như vậy""

Nó im bặt, tên lạnh lùng này hôm nay lạ lắm à nha, vừa lo lắng cho nó vừa biết xin lỗi nữa, có phải là hắn bị gì rồi không.

""Tôi ở lại đây hôm nay được không?"

Hắn nhỏ giọng đề nghị làm nó đớ người. Không! Dĩ nhiên là không, bố mẹ nó đi vắng, trai đơn gái chiếc ở trong một căn phòng ai biết sẽ có truyện gì xảy ra. Nhưng mà trời mưa to quá, mà nó lại sợ sấm, với cả để hắn đi về như vậy cũng rất nguy hiểm.

Lưỡng lự một hồi nó quyết định để hắn ở lại một hôm với điều kiện... hắn phải ngủ dưới đất.