Chương 8

Chương 8

Y không tham gia vào không khí náo nhiệt mà chỉ yên tĩnh ngồi riêng một bàn, ngón tay mảnh mai nắm chặt chiếc ly sứ tinh tế, uống từng hơi, phong vận cao khiết.

Đồ Vân hơi có chút hoảng thần, y thật tuấn tú, thậm chí còn đẹp hơn so với mấy cô nương nữa.

Mỹ nam tạm thời bị bỏ qua một bên, nàng thanh thanh cổ họng rồi nói xuống bên dưới: "Vừa rồi… Làm sao mà biết là huyện lệnh khô quắt gầy yếu vậy?"

"Mấy người trên đường đều nói như vậy cả, lôi thôi lếch thếch, còn chẳng béo bằng con chó nhỏ của Ân công tử ấy chứ."

"Nói hươu nói vượn, ta có thể còn gầy hơn con chó đó nhiều." Đồ Vân chỉ vào quả cầu trắng trong lòng Ân Thi Lang: "Người xem con chó đó ăn gì đi, khi đi đường thịt trên người nó đều run hết lên kìa."

Trong tửu quán lập tức rơi vào trầm lặng, tất cả mọi người đều nhìn lên, thậm chí cả nam tử đang tập trung thưởng trà kia cũng nâng mắt.

Ân Thi Lang ngẩng đầu: “Ngươi chính là huyện lệnh mới tới à? Sao lại giống như ăn xin thế kia."

Mọi người cười vang, hiển nhiên là đồng tình với cái nhìn của Ân Thi Lang.

"Thi Lang, không được vô lễ." Ân Thang bước ra, chắp tay thi lễ với Đồ Vân: “Khuyển tử nghĩ sao nói vậy, mong rằng huyện lệnh đại nhân sẽ không lấy làm phiền lòng."

"Không sao, dù sao thì ta cũng chỉ có một thân bần y, làm sao dám khua tay múa chân trong địa bàn của những nhân vật phú giáp một phương được."

"Huyện lệnh thật là chiết sát lão phu, cũng chỉ là khai trương tửu quán mới nên mời các vị đến tụ hội một phen mà thôi." Ân Thang nói tiếp: “Lang nhi, còn không mau tạ lỗi với huyện lệnh đại nhân."

Ân Thi Lang không vui mà bĩu môi, hắn đặt Bảo Nhi xuống, chắp tay rất có lệ: "Vừa rồi mở miệng lỗ mãng, hy vọng huyện lệnh đại nhân thông cảm cho."

"Không cần."

Đồ Vân chắp tay, đi từng bước xuống cầu thang, một vài sợi tóc lòa xòa ra khỏi chiếc mũ nỉ, y phục trên người vừa rách rưới tả tơi, trông vừa buồn cười lại thê thảm, khiến cho mọi người đều phải che miệng nghẹn cười.

"Ta đã từng nghe nói cơ nghiệp của Ân lão gia trải rộng khắp Bắc Tương, mỗi năm phải nộp một mức thuế khổng lồ. Bỏ qua thân phận mà nói chuyện, ta còn phải tôn trọng gọi ngài một tiếng trưởng bối."

"Không dám nhận.”

“Ngài đừng khiêm tốn, vừa rồi ta nhìn một vòng, có vẻ như là hầu như các thương hộ có uy tín danh dự của quận Bắc Tương đều có mặt ở đây, hôm nay đành mượn nơi bảo địa của ngài, trịnh trọng cùng chư vị gặp mặt, làm quen một chút."

Một lời nói ra, mọi người ngừng cười nhạo, hai mắt nhìn nhau, chờ xem Đồ Vân sẽ nói gì tiếp theo.

Dù Đồ Vân còn trẻ, nhưng lá gan cũng không nhỏ, thấy mọi người đều đã im lặng, mới miễn cưỡng thu hồi vẻ mặt cà lơ phất phơ.

"Ta đây ấy à, đại danh là Đồ Vân, tự Thiền Y, đã từng có một tên vương bát đản đưa cái biệt hiệu gọi là Bất Nhị. Mới đến, rất vui được làm quen với chư vị, nếu có con đường phú quý nào thì cũng mong các vị chỉ điểm, ta còn có một nha môn cần phải nuôi, hy vọng các vị đừng keo kiệt."

Đột nhiên lại chuyển hướng câu chuyện như vậy, khiến cho toàn bộ tửu lâu đều cười phá lên.

Ân Thang âm thầm vừa lòng, nếu mấy huyện lệnh trước kia mà cũng giác ngộ được như thế này, thì đã chẳng đến mức phải từ quan về quê. Ông ta ra vẻ cung kính nói: “Huyện lệnh đại nhân thật khéo đùa."

"Thật không phải, ta quả thực chỉ một kẻ quê mùa, chưa thấu qua việc đời, tựa như con chó này vậy, không biết cao thấp. Về sau ở quận Bắc Tương này, còn cần phải dựa vào các vị nhiều hơn."

Không biết là ai lại âm dương quái khí mà nói: “Yên tâm đi, chỉ cần ngài làm tốt bổn phận, sẽ không để ngài phải khó xử.”

“Đúng vậy, chúng ta đều là dân chúng, cho dù thế nào cũng còn cần phải dựa vào Huyện thái gia để giữ gìn trị an một phương chứ.”

Bọn họ một nửa là trào phúng, một nửa là dối trá, mỗi người đều lên tiếng một hai câu đâm chọc mới thấy thỏa mãn.

Đồ Vân nghe xong, một chữ cũng không phản bác, đồng thời cũng cảm nhận sâu sắc rằng tại cái nơi man di này, địa vị của Huyện thái gia thật sự là mẹ nó đê tiện đến mức độ không thể tin được.