Chương 9

Chương 9

"Nếu như vậy, bản quan không quấy rầy chư vị nữa. Tiểu bảo, chúng ta về nhà."

"Na." Tất Tiểu bảo đặt đũa xuống, lau miệng rồi đi xuống lầu.

Sau khi Đồ Vân cáo từ mọi người rồi rời đi, Ân Thi Lang gọi một tiểu nhị tới, hỏi: "Huyện thái gia mang lễ gì tới?"

Tiểu nhị cười trả lời: "Bẩm công tử, một búp bắp cải trắng, lại còn bị thúi ruột."

"Phụt ha ha ha."

Tửu quán lúc này lại giống như nước sôi mà liên tục sôi trào, giống như vừa được xem một màn kịch hay, hết sức vui vẻ, chuyện trò rôm rả.

"Một tên huyện lệnh nghèo kiết, thậm chí còn không xứng đáng đặt chân vào cửa Ân gia nữa." Ân Thi Lang cười lạnh, nhìn ra cửa sổ: “Họ Lý, hôm nay gặp huyện lệnh rồi, sao lại không nói tiếng nào thế?"

"Nói gì?" Y lãnh đạm hỏi lại.

Người này tên là Lý Đà Nhan, hiếm khi rời nhà tiếp khách, nếu không phải do Ân Thang tự mở miệng mời thì y đã chẳng xuất hiện ở đây rồi.

Ân Thi Lang nói: "Ngươi không phải là rất ghét huyện lệnh sao? Nói rằng bọn họ lấy không bổng lộc, năng lực không xứng với chức vụ."

Lý Đà Nhan mặt không đổi sắc: “Ta chỉ là một thương nhân, dân không đấu với quan."

Ân Thi Lang đã không giữ được bình tĩnh nữa: “Ngươi giả bộ cái gì hả, lúc này mới biết mình là thương nhân à."

Không đợi Kỳ Quan đứng sau lưng Lý Đà Nhan nổi giận, sắc mặt Ân Thang đã xanh mét: “Lang nhi, ngươi say rồi phải không, Lý công tử là khách quý ta mời đến.”

"Không sao." Lý Đà Nhan gắp một miếng thịt bò ném cho con chó nhỏ đang cọ bên chân: “Chó không sủa chẳng phải trở thành kẻ câm sao?"

"Ngươi nói ai là chó?" Ân Thi Lang tức điên, một tay ôm con chó trở về.

"Nói ai thì người đó tự biết." Kỳ Quan ngẩng cổ đáp lại, sau đó mới nhìn về phía Lý Đà Nhan: “Chủ tử, chúng ta về đi, trời quá lạnh."

Lý Đà Nhan duỗi tay, Kỳ Quan khom lựng đỡ lấy.

Ân Thang vội vàng lo lắng nhận lỗi rồi đưa hai chủ tớ ra cửa.

Thân hình Lý Đà Nhan hơi lảo đảo, chân phải tàn thọt, trong tay chống một cây gậy gỗ sơn đỏ.

Trước khi lên xe ngựa, Kỳ Quan đã chuẩn bị xong một cái ghế con, y nâng bước ổn định mà dẫm lên cái ghế, không nhanh không chậm chui vào xe ngựa.

Kỳ Quan quất nhẹ mông ngựa, chiếc xe ngựa chậm rãi rời khỏi tửu quán.

“Chủ tử, ta đã nói là chúng ta không nên tới đây rồi mà, hôm nay trời lạnh như vậy, thân thể của ngài lại còn không tốt, lỡ nhiễm phong hàn thì phải làm sao?”

“Tới cũng tới rồi, coi như tới để giải sầu đi.”

“Mấu chốt là chuốt giận vào người, ngài xem tên Ân Thi Lang kia đã ngông cuồng đến mức độ nào rồi, nếu nhà họ Ân mà giao vào tay hắn, không đến mười năm đâu, chắc chắn gia tài sẽ tiêu tán hết.”

“Cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.”

Xe ngựa vừa lúc chạy qua Đồ Vân và Tất Tiểu Bảo, Kỳ Quan lựa vào sau một chút, giảm tốc độ, ghé vào trước màn xe: “Chủ tử, là Huyện thái gia.”

Lý Đà Nhan dùng hai ngón tay kẹp lấy bức mành dày đặc đang đong đưa để nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vừa rồi, do khoảng cách quá xa nên y không thấy rõ, hiện tại nhìn kỹ thì Huyện thái gia có vẻ trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của y. Tuy là nói mặt xám mày tro, một thân lam lũ, nhưng khó giấu được nét tiêu sái tuấn tú.

Đôi lông mày nhạt mà mảnh, cái mũi cao cùng gương mặt đẹp đẽ bị lạnh đến đỏ bừng, đôi mắt khôn khéo, giảo hoạt mà sáng ngời.

Nhớ lại vừa rồi, thần sắc của Đồ Vân khi nói chuyện ở tửu quán, có điểm giống... một con hồ ly ranh mãnh, cũng không biết đang âm mưu cái gì đây.

“Huyện thái gia bao nhiêu tuổi?”

“Cái này tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm, nhưng ngài xem, vừa rồi ở tửu lầu, với cái bộ dạng nguyện ý khom lưng cúi đầu kia của hắn, chắc chắn cũng không nhịn được bao lâu đâu.”

Một chiếc xe ngựa bọc kín mít lướt qua bên cạnh, Đồ Vân hỏi Tất Tiểu Bảo: “Ngươi biết xe ngựa này của nhà ai không?”

Đối với một người sinh ra và lớn lên ở Bắc Tương như Tất Tiểu Bảo thì điều này chẳng khó chút nào, nó không do dự mà nói: “Lý Đà Nhan, hắn cũng là tài chủ, tuy của cải không nhiều bằng Ân gia nhưng địa vị thì không thấp.”

“Vậy à?” Đồ Vân tò mò, chiếc xe ngựa này cố ý đi chậm lại để đi theo bọn họ một đoạn, không biết là có mục đích gì đây: “Vừa rồi cũng ở tửu quán sao?”

“Đương nhiên, chính là người ngồi ở cửa sổ đó.”