Chương 1: Mượn giống (Cha chồng x con dâu)

Mặt trời ngả về tây, lúc này, mọi nhà trong thôn đều đang chuẩn bị bữa tối, mà ở phía tây, phòng bếp trong nhà Chu Thiết vẫn không có động tĩnh gì.

Nhà chính có hai người, một người quỳ, một người đứng, không khí vô cùng căng thẳng.

Người đang quỳ là con trai của Chu Thiết, vẻ mặt hắn ta ủ rũ, cũng có vài phần hổ thẹn, một lúc sau hắn ta mới mở miệng, “Cha, con xin người!”

Chu Thiết ngồi trên giường đất, hắn đứng lên, một chân đá vào người con trai, mặt già đỏ bừng, “Loại chuyện hoang đường này con đừng nhắc đến nữa! Đại Hổ, mấy năm nay con làm tiêu sư chẳng lẽ đã vứt hết lễ nghĩa liêm sỉ rồi sao?”

Chu Hổ không đứng dậy, hắn ta vẫn quỳ, gân xanh trên tay hắn ta nổi lên như đang muốn dùng hết sức lực khống chế sự thống khổ trong lòng.

“Cha, con là nam nhân, nếu không phải con đã cùng đường, sao con có thể cầu cha làm loại chuyện sỉ nhục bản thân này? Mỗi lần ra ngoài con đều lén đi tìm đại phu, nhưng ai cũng nói chỗ đó của con đã bị thương nặng, đời này không thể khiến nữ nhân mang thai.”

“Đại Hổ, mấy năm nay cha tích góp được chút bạc, con cầm đi tìm đại phu, tìm một người giỏi hơn, chắc chắn sẽ có biện pháp, còn còn trẻ, cơ thể lại khỏe mạnh...”

“Không có khả năng, không có khả năng...” Chu Hổ ngắt lời Chu Thiết, hắn ta không muốn nghe loại lời nói an ủi không có tác dụng này, “Con không thể chịu nổi ánh mắt thương hại đồng tình của mọi người, con chịu không nổi...”

Chu Thiết ngã ngồi trên giường đất nói, “Nhưng con cũng không thể để cha làm chuyện hoang đường sinh con với thê tử của con... Đại Hổ, con làm thế không sợ khiến nương con thất vọng sao? Con không sợ khiến thê tử con thất vọng sao?!”

Chu Hổ quỳ bò qua ôm chân cha mình vội vã nói, “Cha, Mạn Nhi đã đồng ý rồi, nàng ấy đồng ý rồi.”

“Cái gì?!”

Chu Thiết kéo tay nhi tử ra, hắn lại đạp con trai một cái, “Con lại đánh Mạn Nhi để ép nó đồng ý đúng không?”

“Con không động thủ, con chỉ đẩy nàng ấy vài cái.”

“Trước kia con đã đồng ý với cha thế nào, con đã nói sẽ không bao giờ ra tay đánh Mạn Nhi nữa!”

Tuy Chu Thiết đã hơn bốn mươi, nhưng thân hình cao lớn vạm vỡ, thậm chí sức còn mạnh hơn cả Chu Hổ.

Chu Hổ có năng lực để làm tiêu sư cũng là do hắn dạy.

Chu Thiết lấy cây gậy gỗ ra, Chu Hổ đành phải giơ hai tay lên chuẩn bị chịu đánh, nhưng hắn ta không ngờ cha lại chuyển hướng tự đánh lên người mình.

“Là cha không dạy con tốt khiến con nhiễm tật xấu cứ gặp chuyện không hài lòng là lại uống rượu rồi đánh thê tử, cũng là cha để con đi làm tiêu sư, nếu ta giữ con trong thôn thành thật trồng trọt, con cũng sẽ không bị thương... Tất cả là tại ta, tại ta...”

Lúc này Mạn Nương đang ngồi trong xe ngựa ở bên ngoài lập tức xuống xe, nàng đẩy cửa bước vào.

Nàng không để ý đến phu quân đang quỳ trên đất mà đi đến trước mặt Chu Thiết rồi quỳ xuống.

Nhìn cha chồng luôn yêu thương mình, nàng đột nhiên cảm thấy ấm ức và đau đớn khi trượng phu ngang ngược muốn mình làm một chuyện hoang đường.

Mũi Mạn Nương bắt đầu lên men, nàng nhịn không được thấp giọng nói, “Cha, Đại Hổ ca không lừa người, con đã đồng ý, con muốn sinh cho Đại Hổ ca một đứa con giống chàng ấy.”

Chu Thiết nghe xong liền xoa đầu Mạn Nương, hắn nói, “Con đứng lên, chuyện này không đến lượt con phải quỳ. Trời tối rồi, con đi về phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa cha bảo Đại Hổ đun nước ấm cho con rửa mặt.”