Chương 2: Mượn giống (2)

Mạn Nương tỉnh lại khi nghe thấy tiếng gà gáy, bên cạnh nàng là một mảnh lạnh lẽo, xem ra Chu Hổ đã sớm rời đi.

Nàng không ngờ đêm qua mình lại ngủ say đến vậy, một đêm ngủ yên giấc đến cả Chu Hổ đi lúc nào cũng không biết.

Đợi sau khi rửa mặt chải đầu xong, Mạn Nương mới nhìn thấy một tờ giấy trên bàn.

[Mạn Nương, ta muốn cùng Tiêu đội đi biên thành phía Tây, tháng sau ta sẽ trở về... Cha đã đồng ý chuyện kia ... Sau khi trở về, ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng.]

Mạn Nương nhìn chằm chằm dòng chữ trên tờ giấy, nàng tưởng bản thân sẽ tức giận, sẽ hận, nhưng lại không ngờ chính mình sẽ cảm thấy nó nhẹ như một cơn gió không có chút trọng lượng nào, có lẽ còn không bằng cả một giọt mưa rơi vào lòng nàng.

Nàng đi về phía phòng bếp định nhóm lửa làm bữa sáng.

Nhưng khi sắp đi vào phòng bếp, Mạn Nương hoảng hốt cảm thấy bản thân như vừa đυ.ng phải vách tường, cái mũi nàng đau xót, may mà có một bàn tay đỡ lấy eo nàng, nếu không nàng chắc chắn sẽ ngã ra đất.

“Nha đầu, sao con lại đi không nhìn đường thế? Để cha xem nào, con có thấy đau ở đâu không?”

Sau khi kịp phản ứng, mặt Mạn Nương đỏ lên, “Cha, con không sao, để con làm bữa sáng cho người trước.” Nói xong, nàng chạy nhanh vào phòng bếp.

“Cha đã ăn rồi, bữa sáng ta đã để trên bàn cho con.” Chu Thiết thấy nàng nhiều năm rồi vẫn giống như trước đây, mỗi sáng tỉnh dậy đều có chút mơ màng đáng yêu, vì thế hắn cười lớn tiếng nói vọng vào trong phòng bếp, “Mạn Nhi, hôm nay con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho thoải mái, để cha lên núi tìm xem có bắt được gà rừng không.”

Mạn Nương tránh trong phòng bếp không ra, nàng cảm giác mặt mình nóng như bị lửa thiêu đốt, ở bên hông cũng nóng đến ngứa ngáy, nàng nỉ non, “Sao lại cứ luôn mất mặt trước mặt cha vậy chứ!”

Bữa sáng của nhà nông rất đơn giản, một chén cháo khoai lang đỏ với một đĩa dưa muối là đủ rồi.

Chu Thiết ở một mình đã lâu nên nấu ăn cũng không tồi, hơn nữa chén cháo này dùng gạo trắng nấu nên rất thơm ngọt.

Vừa nhìn, Mạn Nương liền biết chắc chắn là cha nấu riêng cho mình, còn cha có lẽ chỉ ăn qua loa bánh bao còn dư lại của hôm qua.

Miếng cháo đầu tiên đưa vào miệng, nước mắt trên mặt nàng nhịn không được tuôn rơi.

Dù Chu Hổ đưa ra yêu cầu hoang đường kia, dù Chu Hổ đánh nàng để ép nàng đồng ý, Mạn Nương cũng chưa từng khóc.

Cho đến giờ, nàng nghĩ, may mắn khi người bị mượn giống không phải người khác mà là cha chồng.

Trên đời này thật sự chỉ có một người là cha chồng vẫn luôn yêu thương nàng, thật lòng đối xử tốt với nàng.

Sau khi ăn xong, Mạn Nương liền bắt đầu bận rộn.

Ban ngày nàng quét tước dọn dẹp phòng ở, sau đó lại dọn cỏ ở sau nhà, cũng hái được chút rau xanh dưa chuột cho bữa trưa.

Làm xong việc này, nàng vào nhà chính may vá những chiếc áo cũ của cha chồng.

Vừa may áo nàng vừa nghĩ, nếu cuộc sống có thể thế này mãi thì tốt rồi.