Chương 3: Mượn giống (3)

Vừa về nhà, Chu Thiết đã gọi một tiếng nhưng không thấy ai trả lời.

Hắn để hai con gà rừng trong phòng bếp rồi mới đi đến căn phòng phía đông nhưng cũng không thấy Mạn Nương, trong lòng hắn có chút hoảng loạn.

Hắn sợ nàng nghĩ không thông mà làm chuyện dại dột nên định chạy ra ngoài tìm.

Lúc sắp đến cửa, hắn nhìn thoáng qua nhà chính.

Cảnh tượng trong nhà khiến Chu Thiết ngơ ngác đứng tại chỗ.

Mạn Nương đang ngủ trên giường đất của hắn, trong tay nàng còn đang cầm áo của Chu Thiết, vì ngủ say mà gương mặt nàng có hơi ửng đỏ, đôi môi anh đào đỏ bừng hơi hé mở.

Nữ nhân một thân màu lam nhạt, thân hình yểu điểu với đường cong quyến rũ, đặc biệt là cặp mông căng tròn kia cực kỳ mê người.

Chu Thiết nhìn chằm chằm Mạn Nương không thể dời mắt, hắn cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, máu trong người như cũng đang sôi sục, một cảm giác nóng cháy xuất hiện ở bụng rồi lan xuống thân dưới, đũng quần lập tức nổi lên một cái lều trại.

Chu Thiết như bị cảnh đẹp mê hoặc mà nhịn không được đến gần, hắn nửa ngồi xổm gần mép giường chăm chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Mạn Nương.

Sau khi đến gần, hắn loáng thoáng ngửi thấy một mùi thơm, hắn nhịn không được cúi gần hơn cho đến khi dán môi mình lên môi nàng.

“Ưʍ.” Mạn Nương vô thức rêи ɾỉ một tiếng, Chu Thiết càng kích động, cánh tay cường tráng chống ở hai sườn của nàng, tiếng thở dốc nặng nề vang lên, miệng hắn cũng càng dùng sức như muốn truyền nhiệt độ nóng cháy trên người mình sang cho nàng.

Lúc này Mạn Nương đột nhiên bừng tỉnh, nàng vặn vẹo giãy giụa, “Cha... Người... Người mau buông con ra...”

Hiện giờ Chu Thiết sao còn nghe lọt tai những lời này, hắn ôm chặt Mạn Nương rồi cúi sát vào tai gọi tên nàng, cự vật cứng rắn dưới háng cũng chạm vào bắp đùi của nữ nhân mà cọ xát.

Mạn Nương cảm thấy vừa khó chịu, vừa có chút kɧoáı ©ảʍ tê dại bí ẩn, bụng nàng hơi co rút một chút, một chất lỏng ướŧ áŧ chảy từ u cốc ra, đôi chân thon dài cũng nhịn không được mà khép chặt cọ xát.

Trong lòng Mạn Nương vốn cũng đã chấp nhận Chu Thiết, hơn nữa từ trước đến nay nàng cũng có ý với hắn, vì thế khi nghe thấy Chu Thiết gọi tên mình, nàng không giãy giụa ngăn cản nam nhân nữa.

Một bàn tay Chu Thiết duỗi vào dưới vạt áo nàng mà leo lên cặρ √υ" căng tròn xoa bóp, Mạn Nương lập tức cảm thấy vυ" hơi trướng, đầṳ ѵú cũng cực kỳ ngứa ngáy như bị kiến bò trên đó.

Nàng cắn chặt môi, nhưng theo động tác của Chu Thiết, nàng vẫn nhịn không được để tiếng rêи ɾỉ tràn ra khỏi miệng, cơ thể Mạn Nương cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Chu Thiết vừa tham lam hôn cổ con dâu mình, vừa kéo váy của nàng ra, cơ thể trắng nõn lập tức bại lộ trước mắt Chu Thiết.

Dù là xương quai xanh mê người, da thịt trắng nõn hay là cặρ √υ" to tròn, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, tất cả đều như đang quyến rũ Chu Thiết khiến hắn trầm mê, du͙© vọиɠ càng bùng cháy mãnh liệt.

Đặc biệt là cặρ √υ" đầy đặn kia, khi vừa cởϊ qυầи áo, nó lập tức nhảy ra, sau đó lại giống như giọt nước mà treo trước ngực Mạn Nương, đôi lúc còn nhẹ nhàng lay động đến động lòng người.

Chu Thiết nuốt nước bọt, tay hắn lập tức phủ lên xoa nắn, cực kỳ mềm mại co dãn, dần dần động tác của hắn kịch liệt hơn, lực độ cũng ngày càng lớn.

Mạn Nương cảm giác như không chỉ có vυ" mình bị nam nhân nắm giữ mà đầu quả tim nàng như cũng bị Chu Thiết trêu chọc không ngừng.

Nàng có chút hoảng loạn, nhưng lại không muốn bỏ lỡ cảm giác tê dại sung sướиɠ này, nàng ngoan ngoãn nằm liệt trong lòng Chu Thiết.

Lúc này tay Chu Thiết nhéo nhẹ đầṳ ѵú của nàng một cái.

“A!” Mạn Nương đột nhiên rên một tiếng, cơ thể nàng hơi nâng lên rồi lại hạ xuống, nàng vội vàng ôm eo Chu Thiết không ngừng thở dốc.

Cha chồng cúi đầu hôn lên đôi môi kiều diễm của nàng, hắn cạy răng nàng ra ngậm lấy cái lưỡi thơm mềm mà liếʍ mυ"ŧ, đồng thời một bàn tay của nam nhân cũng không quên xoa bóp cặρ √υ" non mềm, một bàn tay thì nắm chặt eo Mạn Nương.

Chu Thiết dùng sức để côn ŧᏂịŧ phía dưới từng chút một đâm vào nơi riêng tư của nàng rồi mạnh mẽ ra vào cho đến khi cả hai người đều phun trào đạt đến đỉnh của du͙© vọиɠ.

Qua hồi lâu, hai bóng người đang dây dưa với nhau vẫn không buông đối phương ra.

Mắt Mạn Nương còn có chút mê ly quyến rũ, đầṳ ѵú đỏ bừng dựng đứng trên cặp núi tuyết trắng.

Tay Chu Thiết nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, hắn nhắm mắt hưởng thụ tư vị sung sướиɠ mà nhiều năm qua chưa từng có.

Chờ đến khi hắn tỉnh táo lại, Chu Thiết mới kinh ngạc phát hiện mình đã làm ra chuyện sai lầm gì, hắn lập tức tự tát bản thân một cái, “Mạn Nhi, con đừng hận cha được không? Là ta không nhịn được, con quá đẹp, ta...”

Mạn Nương giữ chặt tay cha chồng, nàng dịu dàng nói, “Cha, không sao, là con cam tâm tình nguyện. Con đồng ý chuyện mượn giống cũng là vì đối phương là người, nếu đổi thành người khác, dù có chết con cũng không đồng ý.”

Nghe Mạn Nương nói thế, Chu Thiết cảm thấy trong lòng mình như có thứ gì đó được mở ra.

Từ khi Mạn Nương được cha nàng giao cho nhà hắn, 6 năm qua Chu Thiết vẫn luôn đối xử với nàng như nữ nhi của mình, sau đó hắn lại để nàng thành thân với nhi tử Chu Hổ.

Nhưng hôm nay hắn lại làm ra chuyện hoang đường này, Mạn Nương cũng không oán trách hắn, ngược lại nàng còn nói những lời này...

Chu Thiết nhịn không được ôm chặt nàng, hắn nhẹ giọng không ngừng gọi tên Mạn Nương, “Mạn Nhi... Mạn Nhi...”