Chương 24: Được gọi đến phòng thí nghiệm một mình vào ban đêm

Yên Thi mơ màng tỉnh dậy vào nửa đêm. Cô thức dậy vì cảm thấy đói.

Căn phòng chìm trong bóng tối. Yên Thi tìm điện thoại và xem giờ. Đã 3 giờ sáng.

Cô mượn ánh sáng mờ của màn hình điện thoại để lục tìm túi của mình. Cô nhớ rằng bên trong vẫn còn một mẩu bánh mì.

Đó là bữa sáng của cô vào ngày hôm kia còn sót lại. Trần Dị Minh nhìn thấy và nói rằng nó không bổ dưỡng, vì thế nên cậu đã mua cho cô một phần đồ ăn sáng khác. Vậy nên cô đành phải bỏ lại ổ bánh mì vào túi.

Yên Thi cố gắng hành động một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng vẫn đánh thức Nam Phong Nghị.

"Cậu đói rồi?" Nam Phong Nghị ngồi dậy trên giường của mình.

Yên Thi nói ừm, sau đó nói thêm: “Mình chỉ đang tìm một mẩu bánh mì. Cậu cứ ngủ tiếp đi."

Nam Phong Nghị leo ra khỏi giường và bật đèn lên. Sau đó, Yên Thi phát hiện thấy một hộp đựng nhiệt trên bàn, thì ra là cậu để dành đồ ăn cho cô.

***

Một thoáng do dự lướt qua mắt Nam Phong Nghị. Sau đó cậu nói: “Không có gì. Nhìn cách cậu ăn ngấu nghiến như vậy khiến mình cũng thấy hơi thèm."

Yên Thi đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ: “Mình đang đói nên ăn hết mất rồi. Biết vậy mình đã để dành, chia một miếng cho cậu."

"Mình thực sự không đói. Mình đi ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm đi." Nam Phong Nghị nói nhanh hơn bình thường một chút. Sau đó, cậu lên giường đi ngủ.

Yên Thi không cảm thấy có điều gì không ổn. Cô nhanh chóng dọn dẹp bàn rồi đi đánh răng.

Nam Phong Nghị đang nằm trên giường, trong tiềm thức liếc nhìn vào phòng tắm. Vừa rồi cậu đang cố làm gì vậy? Trực tiếp nói với cô ấy rằng, anh thích em, và anh muốn ở bên em?

Yên Thi có thể sẽ nghĩ rằng người bạn cùng phòng của cô là một kẻ biếи ŧɦái nếu cậu thú nhận tình cảm của mình với cô ấy, ngay khi cậu biết cô vừa chia tay. Cô ấy thậm chí có thể sẽ trở nên sợ cậu và muốn đổi sang một phòng ký túc xá khác, không muốn làm bạn cùng phòng với cậu nữa.

Nam Phong Nghị nhắm mắt lại, cảm thấy phiền muộn. Cậu buộc mình phải ngừng suy nghĩ về điều đó, nhưng khi cậu vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt đẫm nước mắt của Yên Thi lại hiện lên trong tâm trí.

Yên Thi có dáng người nhỏ nhắn, sáng sủa nhưng cô có suy nghĩ và quan điểm riêng. Ngoài ra, cô có một nụ cười quyến rũ và một mùi thơm dễ chịu trên người. Cô cũng dễ bị trêu chọc, dễ đỏ mặt mỗi khi cậu đến gần cô hơn.

Trước đây, cậu nghĩ mình có tình cảm với cô vì độc thân quá lâu. Nhưng sau khi rời xa Yên Thi, cậu càng không thể kiểm soát được cảm xúc dâng trào trong mình. Cậu muốn gặp cô nhiều hơn, muốn ôm cơ thể cô, muốn hôn lên môi cô…

Nam Phong Nghị lấy mu bàn tay che mắt, thở dài một hơi.

Trong khi đó, Yên Thi đã trở lại giường sau khi tắm rửa sạch sẽ.

***

Đó là một đêm không mộng mị. Yên Thi bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức. Không có gì ngạc nhiên khi mắt cô sưng lên như một quả óc chó. Chiếc kính trơn mà cô thường đeo đã bị mất ở phòng chứa dụng cụ thể thao cũ ngày hôm qua. Cô không có mắt kính dự phòng, vậy nên không còn cách nào khác ngoài việc đến lớp với đôi mắt sưng húp.

Yên Thi nhìn sang phía bên kia. Nam Phong Nghị đã rời đi, để lại một túi đồ ăn sáng trên bàn.

Yên Thi vỗ nhẹ vào mặt, muốn kéo mình thực tại. Hoàn cảnh gia đình nghèo khó không cho phép cô bỏ dở việc học chỉ vì chuyện tình cảm. Vì bà, cô cần phải học tập chăm chỉ.

Ăn sáng xong, cô tắm rửa sạch sẽ rồi mới xách ba lô ra ngoài. Ở tầng trệt, cô gặp Trần Dị Minh và một bạn học khác đang ngồi trước mặt cô trong lớp.

"Tiểu Yên Thi, mình có mang bữa sáng cho cậu. Hôm nay cậu thấy khá hơn chưa?" Trần Dị Minh vẫy tay về phía Yên Thi khi anh vừa nhìn thấy cô.

Yên Thi chạy đến chỗ họ: "Mình thấy tốt hơn nhiều rồi, với cả vừa nãy mình đã ăn sáng rồi."

Bạn học kia móc cổ Trần Dị Minh, muốn cướp bữa sáng từ anh ta: "Yên Thi không muốn, nhưng mình muốn! Sáng nay mình vẫn chưa ăn gì."

Trần Dị Minh ném túi đồ ăn sáng vào tay người bạn kia, nhìn Yên Thi với vẻ phẫn uất. Như thể cậu đang trách cô sao không nhận bữa sáng mà cậu mua cho cô.

Cậu bạn kia bắt đầu nhấm nháp món bún hấp nhân thịt đột nhiên chú ý đến ánh mắt của Yên Thi. Cậu không thể không hỏi: “Ai đã bắt nạt cục đá nhỏ (Yên Thi) của chúng ta hả? Yên Thi, sao mắt cậu lại sưng thế này?"

Yên Thi tránh ánh nhìn của cậu ta một cách không tự nhiên. Trần Dị Minh nhận thấy điều đó và nói: “Vì sao có thể như vậy! Không biết tên khốn nào đã lấy trộm bộ đồ lót yêu thích có hình nữ thần của Tiểu Yên Thi trên đó! Cậu thấy đấy, cậu ta đã khóc cả ngày hôm qua đến nỗi còn nghỉ học! ”

Trần Dị Minh nháy mắt với Yên Thi rồi tiếp tục nói. Lời nói dối khập khiễng của anh khiến Yên Thi cười khúc khích, nhưng vẫn không quên gật đầu: "Ừ, dù gì đi nữa, hắn ta cũng không thể cướp nó như vậy! Nếu muốn, hắn phải hỏi ý kiến của mình chứ, nhưng tất nhiên mình sẽ nhất quyết không đưa nó cho hắn."

Cậu bạn cùng lớp tặc lưỡi: “Không thể ngờ trong trường chúng ta lại có loại biếи ŧɦái như này. Ơ, nhưng đó không phải là trọng điểm! Tôi không thể tin được mà, cục đá nhỏ! Cậu vậy mà lại thích mặc đồ lót có hình nữ thần của cậu trên đó. Mỗi đêm đều mặc nó sao – hehehe! ”

Khuôn mặt của Yên Thi đỏ lên sau khi bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt dâʍ đãиɠ như vậy: "Cậu không được nghĩ bậy gì đâu đấy! Không được!"

Tâm tình của Yên Thi nhanh chóng được hồi phục, trở lại bình thường. Cô cảm thấy mình thật may mắn khi có một người bạn cùng phòng và những người bạn cùng lớp tuyệt vời như vậy.

Cô đã nghỉ học nửa ngày hôm qua, vì vậy nên bị tụt lại so với lớp. Yên Thi đã mượn ghi chú của lớp phó để chép cả buổi chiều, thế nên tâm trí của cô không còn hình bóng của Bối Tâm Diễm và Lương Dụ Quân nữa.

Buổi tự học buổi tối, Yên Thi cảm thấy buồn chán nên lấy điện thoại ra để đọc tin nhắn. Mục nhắn tin với Lương Dụ Quân vẫn đứng đầu. Đôi mắt của Yên Thi trở nên u ám. Cô do dự một lúc, cuối cùng cũng xóa Lương Dụ Quân.

Sau đó, cô phát hiện rằng ai đó đã kết bạn với cô. Ảnh đại diện của người đó là ảnh bầu trời trong xanh. Lần thứ hai sau khi Yên Thi nhấn ‘chấp nhận yêu cầu kết bạn’, một tin nhắn đột ngột được gửi đến cô.

[Câu trả lời của em là gì?]

Yên Thi ngay lập tức nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua, có thể dễ dàng đoán được ai là người đang nhắn tin. Tai cô bắt đầu bỏng rát. Cảm thấy tội lỗi, cô nhìn trái nhìn phải trước khi cúi đầu xuống để trả lời tin nhắn.

Yên Thi: [Tôi không biết nữa.]

Bối Tâm Diễm: [Đây là một câu trả lời không thể chấp nhận được. Tối nay, chúng ta gặp nhau tại phòng thí nghiệm vật lý trên tầng ba.]

Yên Thi bĩu môi, cất điện thoại. Cô nằm trên bàn học, đắn đo hồi lâu.

***

Buổi tối tự học kết thúc. Yên Thi nói với Trần Dị Minh rằng cô muốn ở lại để ôn những bài mà cô đã bỏ lỡ vào ngày hôm qua, thế nên cậu ta cứ về trước đi.

Thực ra buổi chiều Yên Thi đã ôn sơ qua các bài ấy và cũng đã chép xong các ghi chú. Cô đợi cho đến khi không còn ai trong lớp nữa thì mới thu dọn đồ đạc rồi đến phòng thí nghiệm vật lý.

Không ai đến phòng thí nghiệm vật lý vào ban đêm, vì vậy đèn đã tắt. Yên Thi bước lên tầng ba trong bóng tối. Mới bước được vài bước thì đã bị nhấc lên một cách mạnh mẽ.

Yên Thi được Bối Tâm Diễm đưa thẳng vào phòng thí nghiệm. Lưng cô bị đẩy vào cửa.

"Hoa huyệt nhỏ nhắn phía dưới của em có nhớ côn ŧᏂịŧ thô to của tôi không?" Bối Tâm Diễm vuốt cằm Yên Thi bằng những ngón tay hơi thô ráp của mình, giống như anh đang vuốt ve một con mèo.