Chương 34: Muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn (H) [Ôn Thiên Tỉ]

Ngẩng đầu lên, Yên Thi nhìn thấy côn ŧᏂịŧ lớn lại ngẩng cao đầu của Ôn Thiên Tỉ. Lần này, cô không nói gì mà bắt đầu nuốt chửng cây gậy to lớn đó.

Yên Thi cảm thấy hối hận trong lòng khi bắt đầu ăn nó. Cô không nên đồng ý làʍ t̠ìиɦ với Ôn Thiên Tỉ. Sức chịu đựng của Ôn Thiên Tỉ quá tốt, vì vậy cô sợ rằng mình có thể sẽ chết vì kiệt sức trên giường của anh.

Vẫn còn sót lại tϊиɧ ŧяùиɠ trên côn ŧᏂịŧ của anh, tất cả đều bị Yên Thi nuốt trọn vào miệng.

Mùi xạ hương vẫn quanh quẩn trong mũi cô. Yên Thi nâng hông lên trong khi cố gắng hết sức để mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ của anh.

Cái mông đỏ au đầy dấu tay của cô vặn vẹo không ngừng trong không khí, còn cái lỗ nhỏ màu đỏ thẫm ở giữa chân cô lại bắt đầu tiết ra nước.

Cô nên làm gì bây giờ? Cô chỉ muốn liếʍ mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ của anh để nhanh được nghỉ, nhưng tại sao mông nhỏ của cô lại vô thức bật lên và muốn cây gậy dày cộp này cắm vào cái lỗ đang rỉ nước.

"Ưmm…” Càng ngày Yên Thi càng mυ"ŧ mạnh hơn, đến mức mũi cô bắt đầu đau nhức, nhưng cô không thể nhả nó ra.

Qυყ đầυ khổng lồ của anh thậm chí đã bắt đầu xé toạc cổ họng cô. Yên Thi vừa vui mừng vừa đau đớn. Cô muốn được đυ. một cách thô bạo đến mức không thể khép chân lại.

Khoảng chín trong số mười cú thúc đều trúng vào điểm nhạy cảm của Yên Thi. Anh dùng không quá nhiều lực đẩy để đưa côn ŧᏂịŧ chạm vào cuống họng của cô.

Cái lỗ nhỏ phía dưới dần trở nên khít khao khi cô sắp đạt cao trào. Ôn Thiên Tỉ cần phải dùng nhiều sức hơn để kiềm chế.

Ôn Thiên Tỉ khống chế du͙© vọиɠ bắn ra, kiên trì dùng ngón tay mở rộng vách tường hoa co rút của cô ra, nó đang chảy ra hàng lọt da^ʍ thuỷ.

Yên Thi cũng không biết cô đã cao trào tối đa bao nhiêu lần cho đến khi ngất trong vòng tay của Ôn Thiên Tỉ.

***

Yên Thi bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức. Cô cau mày, định di chuyển nhưng không buồn mở mắt, cuối cùng cô thậm chí còn không thể nhấc chân tay yếu ớt, tê liệt lên.

Đôi mắt của cô mở ra, trước mắt Yên Thi là bộ ngực dài rộng đang lấp ló.

Bộ ngực săn chắc và nhợt nhạt của người đàn ông trẻ bị bao phủ bởi nhiều dấu móng tay. Nhìn lên, cô thấy khuôn mặt gần như hoàn hảo của Ôn Thiên Tỉ.

Cô nhớ lại chuyện phi lý đêm qua. Yên Thi cảm thấy như cô đã có một giấc mơ dài, cảm thấy không chân thật cho lắm.

Cô không thể tin rằng mình đã làʍ t̠ìиɦ với Ôn Thiên Tỉ. Ôn Thiên Tỉ có gia cảnh tốt và ngoại hình hoàn hảo, một người ở thế giới khác hoàn toàn so với cô. Nếu là cô của ngày xưa, có lẽ cô ấy sẽ cảm thấy trái tim mình xao xuyến như một cô gái trẻ mới yêu, nhưng bây giờ…

Yên Thi cụp mắt xuống. Một thoáng buồn trải dài qua mắt cô.

Không cần biết đó là Ôn Thiên Tỉ hay Lương Dụ Quân, họ chỉ đơn thuần là muốn quan hệ thể xác với cô. Tại sao bọn họ lại thích làm chuyện đó với cô như vậy?

Đơn giản là vì những chàng trai trẻ này chưa có kinh nghiệm, và cô thì tình cờ ở bên cạnh họ.

Yên Thi nhấc người lên, muốn thoát khỏi cái ôm của Ôn Thiên Như đã hứa, cô đã làm chuyện đó với Ôn Thiên Tỉ một lần, cho anh biết cảm giác làʍ t̠ìиɦ như thế nào. Từ hôm nay trở đi, cô và Ôn Thiên Tỉ sẽ không còn quan hệ gì nữa.

Yên Thi chưa kịp đứng dậy thì Ôn Thiên Tỉ đã mở mắt.

"Em đã thức."

"Ừm." Yên Thi đáp lại một cách nhẹ nhàng.

Ôn Thiên Tỉ cầm lấy quần áo bị quăng ngổn ngang trên giường, quay sang nhìn Yên Thi: "Quần áo của em bị bẩn rồi."

Yên Thi hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và bộ đồ ngủ của cô đang nằm trong tay Ôn Thiên Tỉ. Bộ đồ ngủ đó đã được ngâm trong da^ʍ thuỷ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của họ vào đêm qua.

Yên Thi không khỏi đỏ mặt, ngập ngừng hỏi: "Chắc tôi vẫn có thể mặc nó trong hai phút?"

Cô không thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quay trở lại phòng của mình được. Mặc dù phòng của cô đối diện với phòng của Ôn Thiên Tỉ, nhưng sẽ có nguy cơ bị nhìn thấy nếu cô đi ra ngoài.

Ôn Thiên Tỉ leo xuống giường, từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo.

"Bộ này sạch."

Yên Thi sửng sốt trong giây lát, trước khi cô gật đầu và nhận lấy.

Khi thay quần áo, cô không thể không đánh giá Ôn Thiên Tỉ.

Không có một mảnh quần áo nào trên người của Ôn Thiên Tỉ. Anh ta trông giống như một bức tượng hoàn hảo với thân hình gầy và cao ráo dưới ánh nắng ban mai. Tóc anh mềm và hơi dài, che một chút mắt. Đôi mắt phượng tuyệt đẹp của anh luôn khép hờ, tạo cho người ta cảm giác rằng anh vẫn đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Anh trông có vẻ lười biếng và hầu như không nói. Không có nhiều thay đổi trong cao độ giọng nói của anh khi anh cất tiếng nói, như thể nói nhiều hơn hai câu sẽ khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Anh làm cô nhớ đến Flash Slothmore của Zootropolis.

Mắt cô đờ đẫn, nhìn vu vơ xung quanh. Đột nhiên mắt cô chạm vào mắt của Ôn Thiên Tỉ. Yên Thi vội vàng quay đi và mặc lại quần áo mà anh vừa đưa.

Ôn Thiên Tỉ cao 1m87. Quần áo của anh ấy rộng đến mức trông khá buồn cười khi Yên Thi mặc vào, áo sơ mi của anh có thể che hoàn toàn cơ thể của Yên Thi.

Tất nhiên, Yên Thi sẽ không bao giờ mặc trang phục hở dưới chỉ vì chiếc áo đủ dài. Bởi vì đây là một trường học toàn nam.

Mặc chiếc quần vào, Yên Thi cảm thấy phần dưới của mình ớn lạnh khi cô thả tay vào nó. Phần eo của chiếc quần quá lỏng và cô không thể mặc vừa.

Ôn Thiên Tỉ chắc hẳn có vai rộng và eo hẹp, nhưng nó tương đối với kích thước cơ thể của anh ấy. Quần của anh còn lớn hơn nhiều so với người Yên Thi, vì vậy cô chỉ có thể giữ chặt eo quần trong khi mang bộ đồ ngủ bẩn thỉu của cô đi ra ngoài.

Khi Yên Thi bước đến cửa, cô dừng lại một chút, nhưng cô ấy không quay lại mà trực tiếp mở cửa ra.

Cô không thân với Ôn Thiên Tỉ, nên không có nhiều chuyện để nói với anh.

Yên Thi đóng cửa lại và cúi đầu đi thẳng, đột nhiên cô đυ.ng phải một bức tường thịt.

Hương thơm quen thuộc của lá trà dịu nhẹ quyện với hương gỗ lướt qua mũi cô. Một mùi hương mà cô đã quá quen thuộc. Đó là mùi hương làm cho cô cảm thấy vui sướиɠ trước đây, nhưng bây giờ tất cả chỉ còn lại là cảm giác chua xót trong mũi.

(Note: Cuối cùng thì Lương Dụ Quân cũng đã trở lại!!!)