Chương 35: Đã bao giờ anh thích em chưa?

Yên Thi thậm chí không ngẩng đầu lên, nhanh chóng xin lỗi rồi cố gắng vòng qua Lương Dụ Quân để trở về phòng của mình.

Nhưng dù Yên Thi có cố gắng đi về hướng nào đi nữa thì Lương Dụ Quân cũng đi theo chặn đường cô. Cách di chuyển của anh không vội vàng mà cố tỏ ra giống như đây là sự trùng hợp, nhưng Yên Thi biết rằng đó là cố ý.

Yên Thi nghĩ rằng tránh anh ta không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, vì vậy cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lương Dụ Quân.

Lương Dụ Quân trông hơi mệt mỏi. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của anh, Yên Thi phát hiện tim mình lại bắt đầu đập loạn xạ.

Cô không thể buông bỏ Lương Dụ Quân như những gì cô nghĩ ban đầu. Ngay cả khi cô buộc mình phải quên Lương Dụ Quân, đến mức khi cô đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, cô cũng không thể phủ nhận bản thân rằng cô thích Lương Dụ Quân.

Nhưng tình cảm của cô dành cho anh không thể thay đổi được gì. Sẽ không có sự tiếp tục nào giữa cô và Lương Dụ Quân.

"Tôi có thể biết tại sao Chủ tịch Lương lại tìm tôi không?” Yên Thi cố gắng bày ra cái nhìn thờ ơ, như thể cô và Lương Dụ Quân chỉ là những người xa lạ.

Lương Dụ Quân cụp mắt xuống, nhìn xuống gương mặt của Yên Thi.

Yên Thi không muốn nghe những lời anh nói ra tiếp theo. Cô nhanh chóng mở cửa và lao vào trong.

Một tiếng ầm lớn vang lên, cánh cửa đóng lại, ngăn cách giữa cô và Lương Dụ Quân.

Yên Thi yếu ớt dựa vào cửa, cơ thể từ từ trượt xuống. Cô ôm lấy đầu gối, không biết mắt đã bắt đầu ươn ướt từ lúc nào.

Cô sẽ nhận được điều gì nếu như cứ khóc như vậy? Cuộc sống của cô không chỉ có tình yêu, còn có những thứ khác để mong đợi.

Yên Thi lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt và nở một nụ cười có chút xấu xí. Sau đó cô đứng dậy tắm rửa và thay đồ.

Cô cảm thấy buồn vì bản thân mình vẫn còn quan tâm đến anh ta. Nếu cô không quan tâm, cô chắc chắn sẽ không buồn.

Yên Thi vội vàng thay quần áo đi vào lớp. Khi cô ấy bước ra khỏi phòng, Lương Dụ Quân đã không còn ở đó nữa.

Trái tim cô chùng xuống, cảm thấy có chút chán nản. Anh thực sự không thích cô, vậy nên anh cũng không quan tâm đến cô.

Yên Thi buộc bản thân không nghĩ đến chuyện này nữa, cố gắng để bản thân tập trung vào việc học.

***

Hôm nay Trần Dị Minh đến hơi muộn. Khi bước vào lớp học, cậu đeo chiếc túi đeo quanh vai trái, còn tay phải cậu đang cầm một túi đồ ăn sáng.

"Tiểu Yên Thi, chào buổi sáng, cậu đã ăn gì chưa?"

Bụng của Yên Thi bắt đầu réo lên khi ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngon. Vừa nãy cô ra ngoài khá vội vàng nên quên ăn sáng.

"Mình quên mất." Yên Thi đáp.

Trần Dị Minh đặt túi đồ ăn sáng xuống bàn của Yên Thi và nói: “Hôm nay mình tình cờ mua thêm đồ ăn. Ăn nhanh đi."

Sau khi nói xong, Trần Dị Minh che miệng ngáp: "Tối hôm qua mình ngủ không ngon. Bây giờ rất buồn ngủ. Mình phải đánh một giấc mới được."

Yên Thi chăm chú nhìn mặt của Trần Dị Minh. Khuôn mặt của cậu trông vẫn đẹp trai và tinh anh như mọi khi, nhưng phía dưới mắt có quầng thâm mờ. Thoạt nhìn cậu có vẻ như không được nghỉ ngơi tốt.

"Sao vậy? Tối qua cúp điện mà nhỉ? Sao cậu không đi ngủ sớm?" Yên Thi vừa ăn món bún nóng hổi, vừa hỏi cậu.

Trần Dị Minh nằm trên bàn và khịt mũi, trả lời một cách yếu ớt: “Đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Không biết thằng dở hơi nào xem phim người lớn vào nửa đêm qua. Tiếng ồn quá lớn khiến mình lăn lộn trên giường cả đêm, gần sáng mới chợp

mắt được một tí. Không biết thằng đó lấy điện ở đâu, cứ bật video chơi suốt một đêm không ngừng."

Sau khi nghe anh nói, Yên Thi dường như quên nhai luôn miếng bún đang ở trong miệng. Nếu cô không đoán sai thì…

Tiếng ồn mà Trần Dị Minh nghe thấy không phải là từ một bộ phim, mà là giọng nói của cô. Yên Thi không dám nghĩ thêm nữa, cúi đầu ăn nhanh tô bún.

Trần Dị Minh dùng cánh tay chống đầu lên. Anh nhìn nghiêng về phía Yên Thi, đưa cho cô một cái nhìn khiếm nhã: “Nhưng giọng nói đó nghe khá giống với của cậu. Tiểu Yên Thi, cậu có nghĩ rằng ở đây có người thầm thương trộm nhớ cậu nên cố tình xem phim có diễn viên có giọng nói giống với cậu để tự thủ da^ʍ không?"

"Khụ khụ khụ–” Yên Thi ho đến khi mặt đỏ bừng và nước mắt lăn dài.

Trần Dị Minh bị sốc trước phản ứng mãnh liệt của Yên Thi, nhanh chóng vỗ lưng cô: "Ơ! Mình chỉ đang nói đùa thôi, sao cậu dễ chọc vậy?"

Yên Thi cảm thấy rất xấu hổ. Cô vừa ho vừa vẫy tay, phải mất một lúc khá lâu cô mới lấy lại được bình tĩnh.

"K-không có gì, mình bị nghẹn thức ăn."

"Cậu quá bất cẩn! Nào, uống chút sữa đi!" Trần Dị Minh rút ống hút ra và chọc vào hộp sữa, đưa đến miệng Yên Thi.

Yên Thi hút sữa mà Trần Dị Minh đưa cho cô, cảm thấy sữa hôm nay ngọt hơn bình thường.

Nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Yên Thi, Trần Dị Minh nháy mắt trái rồi cười toe toét: “Cậu có cảm thấy sữa hôm nay đặc biệt ngọt không?”

Yên Thi chỉ có thể gật đầu với cái miệng đang ngấu nghiến thức ăn.

"Dang dang dang! Mình đã mua sữa ngọt ngày hôm nay! Mình để ý thấy cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn sau khi uống sữa ngọt. Cục đá nhỏ (Tiểu Yên Thi) chỉ cần nhíu mày một cái là mình liền biết cậu muốn gì. Nhìn vết nhăn ở trán cậu đi, mình rất lo lắng rằng cậu sẽ trở thành một ông già u ám ở độ tuổi trẻ này đấy." Trần Dị Minh nhăn mũi khó chịu khi nói đến từ ‘ông già u ám’.

Yên Thi không thể không cười: "Ông già u ám gì chứ, mình làm gì trông tệ đến như vậy. Nhưng mà uống sữa của cậu xong mình thấy tốt hơn rồi."

***

Trong khi họ vẫn đang học bài, Yên Thi bất ngờ nghe được tin đồn.

"Cậu có nghe không, Lương Dụ Quân đánh nhau với Ôn Thiên Tỉ!”

"Lố bịch. Chủ tịch Lương là thiếu gia nổi tiếng cao quý của trường chúng ta. Người như cậu ta mà đi đánh nhau với người khác sao? Còn thiếu gia nhà họ Ôn vốn lười biếng, chẳng nói được mấy câu mà nay lại đi đánh nhau? Muốn bịa đặt chuyện gì thì ít nhất hãy suy nghĩ logic một chút, nếu không cậu sẽ bị người người chê cười đấy."

"Không phải tin giả đâu, là thật đó! Hiệu trưởng và Giám đốc điều hành của trường đang tiến hành xử lý. Không biết có chuyện gì không nữa?"

Yên Thi vẫn đang trả lời các câu hỏi. Cây bút của cô đã để quá lâu trên giấy, bắt đầu để lại vết mực.

Yên Thi không thể tưởng tượng rằng Lương Dụ Quân sẽ đánh nhau với người khác. Trong suy nghĩ của cô, Lương Dụ Quân là người không cho phép quần áo của mình bị nhăn. Thậm chí trạng thái tồi tệ nhất của anh là khi dầm mình trong mưa với cô ở thư viện.

Cô nghĩ rằng tin đồn chắc chắn là giả, nhưng nếu nó là thật…

Dù gì thì cũng không liên quan đến cô. Cô không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Lương Dụ Quân nữa, và cô cũng không có bất kỳ mối liên hệ nào với Ôn Thiên Tỉ ngoài chuyện đã xảy ra đêm qua.

Khi Yên Thi vẫn đang thẩn thờ, một đôi tay đã che mắt cô, sau lưng cô có mùi chanh và sữa.

"Đoán xem đây là ai nào?" Trần Dị Minh cố gắng nói theo một cách đặc biệt, nghe vô cùng chói tai. Hơn nữa, không ai có thể làm như thế ngoài Trần Dị Minh, vậy nên Yên Thi có thể dễ dàng đoán được đó là ai.

"Trần Dị Minh, mình biết đó là cậu."

Khóe môi Trần Dị Minh cong lên nhưng anh vẫn không bỏ tay xuống. Một nửa cơ thể của anh dán vào lưng của Yên Thi: "Sai, mình không phải Trần Dị Minh–"

Những người khác sẽ nghĩ rằng thật kinh tởm khi nói chuyện với một người đang giả giọng như vậy. Nhưng nếu người đó là Trần Dị Minh, thì cậu ta trông có vẻ dễ thương vì một lý do nào đó.

Môi của Yên Thi khẽ cong lên trong vô thức. Cô nhấc tay để kéo tay Trần Dị Minh.

"Vậy để tôi đoán xem, đây có phải là Tiểu Minh Minh không?”

"Ừm! Cậu đoán thử xem." Trần Dị Minh bỏ đôi tay đang che mắt Yên Thi xuống. Anh khoanh tay xuống phía dưới, ôm Yên Thi vào lòng.

Bộ ngực săn chắc và nóng bỏng của người đàn ông trẻ dán chặt vào phía sau lưng cô. Yên Thi có thể cảm nhận được sức sống vô hạn từ cơ thể Trần Dị Minh, không thể không đỏ mặt.

Cùng lúc đó, Yên Thi nghĩ, nếu người cô thích ngay từ đầu là Trần Dị Minh thì tốt biết mấy?

"Người cậu thật nóng. Tránh xa mình một chút, mình vẫn còn hai câu hỏi nữa phải trả lời."

Trần Dị Minh không nới lỏng cái ôm của mình, thậm chí còn ôm cô chặt hơn. Anh dụi mặt vào má Yên Thi.

"Da của Tiểu Yên Thi thật tốt, nó mỏng đến mức mình muốn cắn một phát.”

Khuôn mặt của Yên Thi trở nên đỏ hơn. Cô dùng tay đẩy mặt của Trần Dị Minh ra xa: "Cậu trông giống đồng tính ghê."

Trần Dị Minh không quan tâm đến việc cậu có đồng tính hay không, cậu chỉ biết rằng cậu thích Yên Thi, cậu muốn ôm Yên Thi, thậm chí là muốn hôn Yên Thi.

Yên Thi mất nửa ngày để kéo cơ thể mình tách ra khỏi hũ keo có tên Trần Dị Minh này.