Chương 36: Trần Dị Minh phát hiện ra giới tính của cô

Thời gian trôi qua thật nhanh trong lớp học. Chuông reo, các nam sinh đang ôm nhau đùa giỡn bắt đầu bước vào lớp. Mặc dù họ ở trong lớp, nhưng tâm trí của họ vẫn còn ở bên ngoài.

Hiện tại đang là tiết lịch sử. Giáo viên dạy lịch sử vô cùng nhàm chán, trong lớp một số học sinh đang ngủ, một số đang nói chuyện phiếm và chỉ một số ít đang thực sự lắng nghe.

Yên Thi khá quan tâm đến môn lịch sử. Khi cô vẫn còn đang ngập ngừng lắng nghe, cô đột nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ ở dưới đáy quần của mình.

Một số chất lỏng trào ra từ lỗ nhỏ của cô. Yên Thi dựng cuốn sách lịch sử lên để che đi biểu hiện không tự nhiên của mình.

Chắc hẳn cô đã đến kỳ sinh lý, Yên Thi không dám đợi lâu, sợ quần của mình sẽ nhanh chóng bị ố đỏ.

Cô lén lút lấy một chiếc băng vệ sinh ra khỏi ngăn cặp và cho vào túi quần. Yên Thi run rẩy nhấc tay lên.

"Thưa thầy, em muốn đi vệ sinh."

Giáo viên lịch sử đẩy cặp kính dày và cồng kềnh của mình lên rồi nói: "Đi đi."

***

Trần Dị Minh vốn chỉ muốn xem côn ŧᏂịŧ của Yên Thi có lớn hay không, vì việc bọn con trai nhìn và chạm vào côn ŧᏂịŧ của nhau là hoàn toàn bình thường.

Nhưng cái quái gì ở phần đáy quần trắng và mịn của Yên Thi vậy? Một cái ống dài bằng ngón tay chen vào giữa hoa huyệt nhỏ nhắn mũm mĩm. Nó trông giống như một thứ được gọi là tampon (cốc nguyệt san).

Trần Dị Minh đột nhiên cảm thấy sống mũi nóng ran, đột ngột đóng cửa lại, áp lưng vào cửa. Tim anh đập nhanh, quanh tai chỉ toàn tiếng tim đập chói tai.

Yên Thi nhanh chóng sửa tampon vào vị trí, má cô đỏ đến mức có thể chảy máu. Vừa rồi Trần Dị Minh đã nhìn thấy nó, cô nên làm gì đây? Haiz, lại thêm một người đã phát hiện ra giới tính của cô.

Trần Dị Minh, người đang đứng bên ngoài buồng gọi lớn: “Xin lỗi! Mình không cố ý. Tiểu Yên Thi, cậu là một cô gái, mình-mình thực sự rất hạnh phúc."

Yên Thi chỉnh lại quần và đẩy cửa phòng. Cô nói nhỏ: “Cậu có thể giữ bí mật chuyện này không? Mình không có lựa chọn nào khác, học phí của trường trung học Trần Hội thấp hơn nhiều so với các trường khác, hơn nữa học phí của trường cũng được cắt giảm một nửa trong năm nay…"

Trần Dị Minh vẫn quay lưng với Yên Thi, không dám quay lại và nhìn vào mặt Yên Thi.

"Được rồi, mình sẽ giúp cậu giữ bí mật này. Tiểu Yên Thi, mình thực sự thích–" Một chất lỏng rơi xuống đất với tiếng ‘blop’.

Yên Thi kêu lên: "Trần Dị Minh, mũi cậu đang chảy máu kìa."

Trần Dị Minh ngơ ngác quay lại. Bên dưới chiếc mũi thẳng của cậu là hai vệt máu đỏ tươi.

Sau vài phút, hai người họ cuối cùng cũng cùng nhau trở lại lớp học. Một người trông ngượng ngùng và một người đỏ mặt. Những người không biết sẽ hiểu lầm rằng họ đã làm gì đó xấu hổ với nhau.

Các nam sinh trong lớp nhìn họ với vẻ ‘đã hiểu’, có thể hiểu là: Cậu không cần phải ngại ngùng, không có vấn đề gì lớn khi bị táo bón và không có trở ngại nào mà cậu không thể vượt qua.

Sau khi họ về chỗ ngồi, Trần Dị Minh không dám lại gần nói chuyện với Yên Thi nữa. Cậu bắt đầu chuyển một ghi chú.

"Nếu có gì bất tiện, cậu cứ cho mình biết nhé, mình sẽ giúp cậu."

Yên Thi cầm tờ giấy nhắn và viết lời cảm ơn lên trên kèm theo hình mặt cười.

Yên Thi tin tưởng Trần Dị Minh sẽ giữ bí mật an toàn cho cô, vậy nên cô không thâyd lo lắng gì cả.

Trong giờ ăn trưa, có lẽ do Trần Dị Minh không ngủ ngon suốt đêm qua, với cũng vì chảy máu mũi dai dẳng nên cậu không đến sân bóng rổ với những người khác. Thay vào đó, cậu nằm ngủ trên bàn.

"Tiểu Yên Thi, khi nào tiết tiếp theo bắt đầu, nhớ đánh thức mình nhé!" Trần Dị Minh vừa nói vừa uể oải ngủ trên bàn.

Yên Thi nói đồng ý, sau đó dựa vào cửa sổ với một cuốn sách trên tay, cản bớt ánh sáng mặt trời cho Trần Dị Minh.

Những đường nét trên khuôn mặt của Trần Dị Minh trông thật sự rất tinh tế, nhất là đôi mắt kia. Lông mi của cậu dài hơn một chút so với con gái. Da trắng không chê vào đâu được, mũi cao nhưng không to. Hình dạng đôi môi của cậu thật đẹp, tỏa ra một màu đỏ quyến rũ như một trái anh đào dại đã trưởng thành.

Nó có vị ngọt không nhỉ?

Nhận ra suy nghĩ của chính mình, Yên Thi lắc đầu nguầy nguậy.

Tuy nhiên, cô không thể kiểm soát được bản thân khi nhìn thấy khuôn mặt của Trần Dị Minh. Cô không biết mình đã yêu Trần Dị Minh hay cô bị ảnh hưởng bởi vẻ đẹp trai của cậu ta.

Yên Thi nghĩ cô nên bình tĩnh lại, rồi cẩn thận trèo qua bàn, đi ra ngoài.

Đi xuống con đường được che chắn bởi những tán cây, Yên Thi tập trung giẫm những chiếc lá khô trên mặt đất, lắng nghe tiếng lá nứt dưới chân mình.

Tháng 9 lá đã bắt đầu héo, nhưng không khí vẫn cảm thấy oi bức và ngột ngạt. Yên Thi tăng tốc độ, muốn nhanh chóng đến được cây đa mà cô vẫn thường đến. Nơi đó mát mẻ hơn những nơi khác, cũng ít người hơn.

Đúng như dự đoán, hôm nay cũng không có ai ở đó cả. Yên Thi quét những chiếc lá khô trên băng ghế, định ngồi xuống thì đột nhiên dừng lại. Có một đôi chân thò ra từ bụi cây đối diện.

Suy nghĩ của Yên Thi bắt đầu quay cuồng, cô nhớ đến những vụ án gϊếŧ người ở trường học. Không, cô nên lạc quan, có lẽ đây chỉ là bắt nạt học đường?

Yên Thi hướng đến bụi cây với suy nghĩ đó. Tách bụi cây ra, Yên Thi nhìn thấy một người đàn ông trẻ đang nằm dài ở giữa, quay lưng lại với cô. Đánh giá hơi thở của anh ta, chắc hẳn là đang ngủ?

"Cậu gì ơi, tỉnh lại đi. Ngủ ở đây sẽ dễ bị cảm lạnh đấy." Yên Thi cúi xuống và nhẹ nhàng đẩy anh ta.

Người thanh niên cao lớn quay đầu lại, từ từ mở mắt ra.

Lúc này, rốt cuộc Yên Thị mới nhìn rõ mặt của hắn. Không ngờ lại là Ôn Thiên Tỉ.

Nhưng khóe mắt và môi của anh bị thâm tím. Rõ ràng, những tin đồn mà Yên Thi nghe được vào buổi sáng là sự thật.

"Chào buổi chiều." Ôn Thiên Tỉ nói với giọng điệu cà lơ như thể anh không phải là người bị thương.

Nhưng tại sao Lương Dụ Quân và Ôn Thiên Tỉ lại đánh nhau? Là bởi vì cô sao? Yên Thi không dám chắc chắn, cô sẽ bị ăn vạ nếu như quá tự tin.

Cô đã nghe theo lời nói của Lương Dụ Quân: "Anh đã luôn nghĩ, giá mà em là một cô gái" và nghĩ rằng Lương Dụ Quân thích cô, và sao đó trái tim của coi đã vỡ nát.

"Tại sao anh lại bị thương?" Yên Thi nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt của Ôn Thiên Tỉ.

Đối với một người có ngoại hình gần như hoàn hảo như Ôn Thiên Tỉ, vết thương trên mặt trông thật chướng mắt.

Ôn Thiên Tỉ sờ lên vết thương trên mặt, nói: "Bởi vì anh nói thích em."