Chương 37: Anh nghĩ anh thích em (H nhẹ)

"T-thích tôi?" Yên Thi mở to mắt, không biết đây là mơ hay thật.

Ôn Thiên Tỉ nghiêng người về phía trước, đến gần Yên Thi hơn. Cảm thấy vóc dáng cường tráng của người thanh niên đang tiến lại gần, Yên Thi vô thức ngã xuống đất.

"Tôi thích mùi hương trên cơ thể em. Tôi muốn đến gần em hơn, muốn hôn em, cắn em và làʍ t̠ìиɦ với em. Tôi nghĩ đây có thể được xem là ‘tình cảm’. ”

Yên Thi ngây người nhìn Ôn Thiên Tỉ. Cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt Ôn Thiên Tỉ, ngoài ra thì không có gì khác.

Ánh mắt của một người thích một người, trông thế nào nhỉ? Chắc hẳn sẽ không được bình tĩnh như của Ôn Thiên Tỉ.

Yên Thi rời mắt khỏi anh rồi nói: “Không, anh không thích tôi. Anh chỉ là không có nhiều bạn bè khác phái nên mới cảm thấy như vậy.”

Đôi mắt của Ôn Thiên Tỉ bị bao phủ bởi một lớp sương mù khó hiểu: "Vậy thì tại sao tôi cứ hay nghĩ về em?"

Dĩ nhiên, Yên Thi không thể tỏ ra như không có gì sau khi được một anh chàng đẹp trai tỏ tình. Cô không muốn trả lời câu hỏi của Ôn Thiên Tỉ, thay vào đó hỏi ngược lại anh: "Anh nói thích tôi, vậy nói cho tôi biết vì sao anh lại bị đánh?"

***

Bác sĩ của trường là một người đàn ông ưa nhìn, dáng người cao ráo, đẹp trai. Thoạt nhìn, anh ta trông không quá 28 tuổi.

"Quả thật, những chàng trai trẻ rất hay liều lĩnh. Rất vui được gặp em, tôi tôi là Bạch Sơn Du, bác sĩ nội trú của trường." Bạch Sơn Du có đôi mắt hiền từ và cách cư xử khiêm tốn, tạo cho Yên Thi một ấn tượng tốt.

"Rất vui được gặp bác sĩ Bạch. Em là Yên Thi, bạn của em bị đau, anh có thể cho anh ấy một ít thuốc được không? ”

"Chắc chắn rồi, em có cần hỗ trợ thêm gì không?" Bạch Sơn Du hỏi.

Yên Thi lắc đầu nói không cần.

Ôn Thiên Tỉ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, trong khi Yên Thi tỉ mỉ giúp xoa thuốc vết thương của anh.

Cô nói: "Anh có đánh lại không?"

"Có."

"Vậy anh ấy… Thôi quên đi.” Yên Thi nuốt lời.

Nhưng cô vẫn không khỏi nghĩ đến trường hợp Lương Dụ Quân bị thương nặng. Vì lơ đễnh nên nhất thời dùng sức quá mạnh, khiến Ôn Thiên Tỉ không khỏi rêи ɾỉ.

"Xin lỗi." Yên Thi dẹp suy nghĩ của mình sang một bên rồi tiếp tục chăm chú vào vết thương trên mặt Ôn Thiên Tỉ.

Sau khi bôi thuốc lên mặt Ôn Thiên Tỉ, Yên Thi hỏi anh có còn vết thương nào trên người không. Ôn Thiên Tỉ thậm chí không trả lời câu hỏi mà còn ôm lấy eo của Yên Thi, vùi đầu vào ngực cô.

"Thật phẳng." Ôn Thiên Tỉ không hề dời đầu đi, nhắm mắt lại.

Yên Thi cảm thấy tình huống này trông hai người thật buồn cười, cô giống như là mầm cây nhỏ, trong khi Ôn Thiên Tỉ lại là một con lười lớn. Cô sợ anh sẽ vô tình bẻ gãy eo của cô.

"Ôn Thiên Tỉ, bỏ tôi ra được không? Muốn ngủ thì có giường bên trong."

Ôn Thiên Tỉ không mở mắt, lười biếng trả lời: "Muốn ôm em ngủ."

Bầu không khí trong phòng dường như ngưng trệ, bác sĩ Bạch thì biến đi đâu mất. Yên Thi đột nhiên cảm thấy có một đôi mắt hướng về phía mình, cô vô thức quay lại.

Lương Dụ Quân không đeo kính. Vết thương trên khóe mắt anh lộ ra một cách trắng trợn. Cô đoán rằng kính của Lương Dụ Quân có thể đã bị vỡ khi đánh nhau.

Cả hai đều bị thương, nhưng vết thương của Lương Dụ Quân trông nghiêm trọng hơn của Ôn Thiên Tỉ.

Yên Thi vô thức đẩy cơ thể của Ôn Thiên Tỉ ra. Ôn Thiên Tỉ mở mắt ra, nhìn về phía Lương Dụ Quân.

Lương Dụ Quân cầm lấy chai thuốc sát trùng mà không nói một lời, như thể anh không thấy tức giận vì vết thương trên mặt. Nhưng Yên Thi biết rằng tâm trạng của Lương Dụ Quân lúc này rất tệ.

"Tại sao hai người lại đánh nhau?" Cuối cùng Yên Thi vẫn không thể không hỏi.

Lương Dụ Quân dừng động tác của mình, ngước mắt lên nhìn vào mắt Yên Thi: "Cậu ta làm phiền anh."

Rất hiếm khi nghe thấy những lời trẻ con và ác ý như vậy từ miệng Lương Dụ Quân.

Tim của Yên Thi lại bất giác đập loạn xạ. Cô kìm nén những suy nghĩ ngớ ngẩn và hỏi: “Tiền bối Lương, nếu anh không thích em, anh có thể đừng can dự vào cuộc sống của em được không? Em thực sự... gặp rắc rối đấy."

Lương Dụ Quân cảm thấy trái tim mình như chìm xuống. Người con gái từng yêu anh rất nhiều giờ đây lại xin anh đừng xuất hiện trong cuộc đời của cô nữa.

Trước đó, anh có thể trả lời thẳng thừng rằng anh vốn chỉ quan tâm đến cơ thể của Yên Thi. Nhưng bây giờ thì anh không chắc.

Anh không thích cảm giác thiếu thứ gì đó. Cách tốt nhất để giải quyết chính là giành lấy nó. Nhưng Yên Thi đã rời bỏ anh trước khi anh không còn hứng thú với Yên Thi, cắt đứt mọi liên hệ với anh.

Anh vốn dĩ không nên khıêυ khí©h một cô gái như Yên Thi. Anh không thể cho cô những gì cô muốn, vì vậy mối quan hệ của họ chỉ có thể kết thúc ngay tại đây.

Lương Dụ Quân là một người chỉ biết quan tâm đến lợi ích của mình. Trong mọi vấn đề, anh luôn xem xét lợi ích trước tiên, nhưng anh lại không muốn chọn câu trả lời tốt nhất cho ngày hôm nay.

"Anh xin lỗi, nhưng anh không thể hứa với em điều mà anh không thể làm được." Lương Dụ Quân nói.

Lương Dụ Quân nghĩ rằng mọi thứ sẽ luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh, nhưng anh lại quên mất rằng thời điểm anh để Yên Thi ra đi, một số thứ đã bắt đầu mất kiểm soát.

Anh không thể kiềm chế ham muốn, không thể kìm nén sự ghen tuông của chính mình.

Nhìn thấy Yên Thi ở cùng một người khác, cơ thể của anh như bị đốt cháy, anh đang đánh mất lý trí của mình. Anh phát cáu, không kiểm soát được bản thân.

Mặc dù anh không chắc mình cảm thấy thế nào về Yên Thi, nhưng anh vẫn muốn giữ Yên Thi ở bên mình.

Yên Thi cúi đầu. Cô không nhìn Lương Dụ Quân hay Ôn Thiên Tỉ, nói: "Vậy thì em sẽ tránh mặt anh."

Sau khi nói xong, Yên Thi lao ra cửa. Do cúi đầu nên cô vô tình đυ.ng phải bác sĩ Bạch vừa trở về.

"Xin lỗi." Yên Thi nói.

***

Cho dù đó là Lương Dụ Quân hay Ôn Thiên Tỉ, Yên Thi đều không muốn có bất kỳ quan hệ nào với một trong hai người. Một cô gái nghèo và một thiếu gia giàu có ở bên nhau chỉ là truyện cổ tích.

Yên Thi chỉ muốn ích kỷ bảo vệ lấy trái tim của mình. Cô không muốn kết thúc như mẹ mình. Theo lời kể của bà, mẹ cô yêu một thiếu gia giàu có, nhưng tiếc rằng thiếu gia ấy đã có vợ và con trai. Ông ta chỉ muốn chơi đùa với mẹ cô.

Mẹ cô không tin điều đó nên đã bí mật hạ sinh đứa con của người đàn ông. Và cô chính là đứa trẻ đó.

Yến Thi vỗ mặt, hoàn hồn trở lại. May mắn thay, Lương Dụ Quân và Ôn Thiên Tỉ đều không xuất hiện trước mặt cô trong vài ngày tới, nhưng Bối Tâm Diễm thì có đến gặp cô một lần.

Bối Tâm Diễm chán ghét chiếc điện thoại kiểu cũ của cô, vậy nên anh đã đưa cho cô một chiếc điện thoại mới, có giá vài ngàn đô.

"Cái này quá đắt, tôi không thể nhận được." Mặc dù Yên Thi cho rằng niềm kiêu hãnh không quan trọng hơn tiền bạc, nhưng giá trị của món đồ mà Bối Tâm Diễm tặng là quá nhiều và cô không thể trả lại cho anh một thứ tương tự.

Bối Tâm Diễm siết chặt lấy mông của Yên Thi: "Nếu em không nghe lời tôi, tôi sẽ dùng cây súng lục này chơi em đến khi chảy máu, nếu không hoa huyệt chịu được nữa, tôi sẽ trừng phạt cúc hoa của em."

Yên Thi đỏ mặt xấu hổ. Biết rằng bây giờ Bối Tâm Diễm sẽ không dám chạm vào mình, vậy nên cô nắm lấy tay của Bối Tâm Diễm, cắn nó bằng răng cửa của mình.

Xui xẻo thay, người chịu trận lại là cô: "Răng của tôi đau quá. Sao tay anh dày thế này?"

Bối Tâm Diễm không thể không cười. Anh dùng ngón tay của mình gãi cằm của Yên Thi.

"Côn ŧᏂịŧ của tôi còn cứng hơn nữa, muốn ăn không? Thôi, không đùa em nữa. Mấy hôm nay không biết mấy ông già đó gặp chuyện gì mà tăng cường độ luyện tập lên gấp ba lần. Tốt hơn là bạn nhỏ của tôi nên sẵn sàng cho "trận đấu lớn" sau khi khóa đào tạo kết thúc."

Khi Yên Thi nghĩ về côn ŧᏂịŧ lớn được bao phủ bởi những đường gân của Bối Tâm Diễm, lỗ nhỏ đang cắn chặt tampon của cô bắt đầu cựa quậy một cách khó chịu. Cơ thể cô luôn nhạy cảm, nên bản thân cô không thể kiểm soát được.

***

Sau vài ngày, kỳ kinh nguyệt của Yên Thi đã hết, nhưng quá trình đào tạo của Bối Tâm Diễm vẫn chưa kết thúc. Bối Tâm Diễm ủ rũ vô cùng, anh thậm chí còn không có thời gian để gặp Yên Thi.

Nghỉ giải lao nửa giờ để làm gì? Anh thậm chí không thể bắn dù chỉ một lần.

Bối Tâm Diễm yêu cầu Yên Thi gặp anh ở phía sau tòa nhà nghiên cứu cũ. Bàn tay to lớn của anh đang cầm món đồ màu xanh hồng nhạt, rồi anh luồn nó vào trong quần của Yên Thi.

"Ngoan ngoãn giữ nó lại. Nếu tối nay tôi kiểm tra, phát hiện nó không có trong hoa huyệt của em, hãy chuẩn bị tinh thần để bị trừng phạt đi.” Sau khi Bối Tâm Diễm nói xong, anh đẩy quả trứng rung nhỏ hơn một quả trứng gà vào lỗ nhỏ của Yên Thi.

"Quá đầy…” Yên Thi không thể chống cự lại sức mạnh của Bối Tâm Diễm, vì vậy cô chỉ có thể nhận lấy quả trứng ấy.

Trứng rung ngay lập tức rung lên trong lỗ nhỏ của Yên Thi. Những bức tường hoa màu hồng nhạt của cô ấy bao quanh quả trứng một cách chắc chắn.

"Không tệ lắm. Sau khi được ăn côn ŧᏂịŧ lớn của tôi, e rằng quả trứng nhỏ này sẽ khó làm em hài lòng. Nhưng em ráng đợi một xíu nhé. Tối nay, tôi sẽ cho em thưởng thức côn ŧᏂịŧ của tôi, nó chắc chắn sẽ làm cho em no bụng."

"Ahhh…”

Khuôn mặt của Yên Thi được Bối Tâm Diễm nắm chặt. Anh hôn chặt lấy cái miệng nhỏ nhắn của Yên Thi một lúc lâu rồi mới rời đi.

Nụ hôn khiêu gợi cùng với quả trứng rung đang đập mạnh xung quanh các bức tường hoa của Yên Thi đã gợi lên ham muốn tìиɧ ɖu͙© trong cô. Khi môi của Bối Tâm Diễm rời đi, đôi mắt của cô trông như vẩn đυ.c cùng với cơ thể trống rỗng, như thể muốn được lấp đầy bởi một thứ gì đó dày và cứng hơn.